Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 596 : Sinh tử chi gian

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Trong số cửu biên thì xung yếu nhất là Tuyên Phủ. Nơi đây sơn xuyên tranh chấp, địa hiểm mà hẹp.



Tiếng vó ngựa gấp gáp từ bên kia núi truyền tới, tiếp theo, hơn mười kỵ mã bay qua đỉnh núi. Từ xa xa nhìn lại có thể thấy được thành quách của Tuyên Phủ cao to.



- Đoạn cuối cùng rồi! Xông lên!



Thẩm Mặc nhìn thái dương treo cao phía chân trời, roi ngựa trực chỉ Tuyên Phủ:

- Trực tiếp vào thành!



Liền dẫn đầu từ trên sườn núi phi ngựa thẳng xuống dưới, đoàn ngựa gào thét cùng chạy theo, một lần nữa bao bọc y ở chính giữa.



Cách thành trì càng ngày càng gần, tường thành càng ngày càng cao.



Đột nhiên, mấy cây vũ tiễn từ đầu tường bắn ra, mấy kỵ binh đi trước ghìm mạnh dây cương, móng ngựa trước giương lên, khó khăn lắm tránh khỏi mấy mũi tên đó. Ngựa theo phía sau cũng ghìm lại dây cương. Đội ngũ bỗng nhiên ngừng lại.



- Dưới thành người phương nào! - Giáo úy trên thành cao giọng hỏi.



Thẩm Mặc thấy rõ còn ban ngày nhưng cửa thành đóng chặt, trong lòng không khỏi trầm xuống, thầm nghĩ: Xem ra đã động thủ rồi! liền lên tiếng nói:

- Chúng ta là người của tiểu các lão, mệnh lệnh lúc trước truyền không đúng. Mau mở cửa thành, nếu lầm đại sự Dương Thuận nhất định phải chết!



Thủ quân buổi sáng nhận được mệnh lệnh của quan trên, ngày hôm nay trong thành muốn bắt phản tặc, không thể thả một người chạy thoát, nên lúc này mới ban ngày mà đóng cửa cửa thành, hiện tại vừa nghe người bên ngoài khẩu khí lớn như vậy, lại thấy họ quân dung chỉnh tề, vả lại cưỡi là dịch mã, không khỏi do dự. Một bách hộ thủ thành nói:

- Xin thượng sai đợi một chút, đại soái nhà ta đang giám trảm, qua buổi trưa canh ba sẽ mở cửa thành.



Thẩm Mặc vừa nghe lập tức gấp đến độ cổ họng bốc khói, lớn tiếng quát lên:

- Ta tới chính là vì việc này! Tiểu các lão nói người đó không thể giết! Bằng không thì hoàng thượng sẽ lấy tính mạng của Dương Thuận!



Y vừa dọa, bách hộ thủ thành liền sợ hãi nói:

- Vậy để ta đi vào bẩm báo!



- Ngươi nói mà không có bằng chứng, bẩm báo cái rắm!

Thẩm Mặc chửi ầm lên:

- Nhanh mà cửa ra, lão tử đi gặp Dương Thuận, hắn nhất định sẽ không trách cứ các ngươi!



- Vậy nếu trách cứ thì sao? - Bách hộ đã triệt để dao động rồi.



- Tất cả trách nhiệm do ta gánh chịu! - Thẩm Mặc nói như đinh đóng cột: - Mở cửa!



~~



Bên trong thành, đầu phố Thập Tự, hỗn loạn đã đến tình trạng gay cấn, bách tính và binh sĩ đã bắt đầu xô xát, tràng diện cực kỳ hỗn loạn.



Lộ Giai nắm chặt pháo hiệu trong tay, chỉ cần đầu của Thẩm Luyện vừa rơi xuống, hắn liền lập tức nã pháo, phái đại đội binh sĩ tiến vào bắt người!



Hai thanh quỷ đầu đại đao sáng loáng giơ lên, đao phủ quát lớn:

- Quỷ dữ tới rồi!

Liền muốn giơ tay chém xuống, chợt thấy một người như quỷ mị xông lên đài hành hình.



Đao phủ thủ phụ trách thủ vệ vừa muốn giết tất bất luận tội, lại thấy người này mặc phi ngư phục, eo dắt Tú Xuân đao, nghiêm nghị không được xâm phạm, hoàn toàn không dám động thủ.



Tất cả mọi người bị một màn bất thình lình làm sợ ngây người, toàn trường thoáng chốc an tĩnh lại.



Lộ Giai thấy rõ người nọ, không khỏi cả giận nói:

- Niên thiên hộ, ngươi muốn cướp pháp trường sao?



Người đến chính là Niên Vĩnh Khang, hắn lớn tiếng nói:

- Tình báo mới nhất của Cẩm Y Vệ, án này có điểm đáng ngờ rất nhiều, hoàng thượng mệnh lệnh tạm hoãn hành hình, trở lại phúc thẩm!



Tức thì đưa tới dưới đài vang lên tiếng hoan hô vạn tuế như sấm.



Lộ Giai lập tức tái mặt, đảo mắt rồi lại cảm thấy không có khả năng:

- Nói mà không có bằng chứng, ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?



- Ai nói ta không có chứng cứ! - Niên Vĩnh Khang cười lạnh nói.
- Mấy ngày này rất đáng quý.

Rồi nhíu mày nói:

- Nhưng mà... chỉ sợ tín sứ của Nghiêm Thế Phiên cũng sắp đến rồi.



- Cái này không khó. - Niên Vĩnh Khang gật đầu nói: - Ty chức sẽ truyền lệnh xuống, bảo các huynh đệ chặn lại tín sứ đó!



- Vậy thì tốt quá! - Thẩm Mặc vỗ tay cười nói, lại bất giác đạp mạnh chân, y bị đau đến méo miệng.



- Mau xem cho đại nhân đi. - Niên Vĩnh Khang nói: - Trong phòng rất ấm rồi. - Rồi đứng dậy nói: - Ty chức sẽ đi truyền lệnh xuống dưới.



- Vậy ta thất lễ rồi.



Thẩm Mặc mỉm cười với hắn. Đợi Niên Vĩnh Khang đi rồi liền cởi ra dây lưng, muốn cởi quần, ai ngờ mới vừa kéo xuống thì toát mồ hôi, đau đến không còn hơi sức. Y bảo Tam Xích:

- Giúp ta.



Tam Xích dè dặt giúp Thẩm Mặc cởi quần ngoài, đến khi cởi quần đùi, dù có cẩn thận đến mấy thì y cũng bị đau đến tái cả mặt, ngươi run lên -- thì ra phía trong bắp đùi đã dính sát với quần đùi, trừ phi da tróc thịt bong, bằng không sẽ không thể cởi quần ra được.



Tam Xích đành phải cắt rách ống quần, chỉ để lại bộ vị trong bắp đùi, -- mới phát hiện bên trong quần đùi trắng tinh đã bị nhuộm đỏ lòm. Sau đó hắn lại cẩn thận bỏ đi quần đùi, liền thấy da thịt trong bắp đùi đã kết vảy với phần da bị trầy, loang lổ một màu đỏ lòm.



Tam Xích hít một hơi khí lạnh, không khỏi vò đầu nói:

- Vậy phải làm sao đây?



- Để ta.

Niên Vĩnh Khang trở lại cầm theo hai cánh bình sứ. Hắn nói với Tam Xích:

- Việc này ta tương đối có kinh nghiệm.



Từ trong bình hắn đổ ra một chén nước ấm, dùng một bàn chải lông mềm chấm nước, rồi nhẹ nhàng cọ rửa lên vết thương, chẳng mấy chốc vải đã bị thấm cho mềm, sau đó nhẹ nhàng lột nó xuống.



Tam Xích đứng coi không khỏi cười nói:

- Quả nhiên người biết thì không khó.

Lại nghe Niên Vĩnh Khang nói:

- Giúp ta giữ chặt lại đại nhân.



- Đau lắm hả? - Tam Xích lo lắng nói.



- Phải dùng nước muối rửa vết thương. - Niên Vĩnh Khang lắc lắc một cái bình.



- Không cần đè, ta chịu được. - Vẻ kiên quyết hiện lên trên mặt Thẩm Mặc, y thầm mặc niệm một loạt tên gọi của các nhân vật anh hùng, rồi cắn răng nói: - Làm đi!



- Đại nhân quả thật đã khiến ty chức có cái nhìn khác về quan văn rồi. - Niên Vĩnh Khang tán thán không ngớt.



Ai ngờ sau một khắc, tiếng la í ới vang lên thảm thiết truyền khắp toàn bộ dịch trạm, làm cho bọn thị vệ mới vừa ngủ thoáng cái trở nên cảnh giác, đợi đến khi nghe tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt, hình như còn rất hưởng thụ, họ mới thả lỏng trở lại.



~~



Niên Vĩnh Khang khử trùng vết thương cho Thẩm Mặc xong, lại bôi lên thứ thuốc tê màu đen, sau đó dùng vải bông trắng băng bó, lau mồ hôi trán rồi hắn hỏi:

- Đại nhân cảm giác thế nào?



- Ặc... - Sắc mặt Thẩm Mặc xanh mét, môi run run nói: - Thoải mái hơn nhiều, rất mát lạnh.



- Thuốc này rất quý đấy, vết thương bởi đao thương bổng, bách trị bách linh!

Niên Vĩnh Khang cũng thở phào một hơi:

- Vết thương của đại nhân nhìn kinh quá, dù sao cũng chỉ trầy da, tĩnh dưỡng một hai ngày là ổn thôi.



- Làm gì có phúc khí đó? - Thẩm Mặc cười khổ nói: - Đêm nay còn phải đến phủ tổng đốc dự tiệc nữa chứ.



- Nghỉ một ngày không được hả? - Tam Xích lên tiếng nói: - Ngày mai những người đó còn chưa đến mà.



- Không được.

Thẩm Mặc lắc đầu, trầm giọng nói:

- Phải thừa dịp hai người họ còn chưa hết kinh hồn mà công phá tâm phòng bị của họ, bằng không thì ngủ một giấc dậy sẽ suy nghĩ cẩn thận hơn nhiều, với ta thì kéo dài thời gian sẽ không có lợi.