Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 6 : Tú tài mưu sinh (3)
Ngày đăng: 17:40 30/04/20
Nói làm là làm, ngày hôm sau Thẩm Hạ về căn lều cỏ bên bờ sông, lấy bút mực, vác một cái bàn hỏng, hào hứng tới miếu Thành Hoàng bày quán.
Dù sao ông ta đường đường xuất thân tú tài, bất kể là người có biết chữ hay không, đều có thể nhìn ra ông ta viết chữ đẹp hơn những tiên sinh đi lừa kiếm lấy miếng cơm kia nhiều. Thêm vào ông không tham tài, trăm văn cũng viết, mười văn cũng viết, thực sự không có tiền thì cho chút lương thực thịt thà cũng được, mọi người ai cũng muốn mua chữ của ông ta.
Trừ ngày đầu tiên mới khai trương, từ đó cứ mỗi ngày ra phố lại kiếm hơn trăm văn tiền, chẳng tới vài ngày đã giành hết sạch khách của những người xung quanh.
Cảm giác đột nhiên đang nghèo hóa giàu, làm Thẩm Hạ có chút đầu óc thiếu sáng suốt, không ngờ đúng là có một ngày mua con gà béo về cho Thẩm Mặc bồi bổ.
Ăn canh gà thơm phức, Thẩm Mặc lại không vui nổi, y lo lắng hỏi:
- Phụ thân, mầy người đồng hành kia làm ăn thế nào.
- Cha sao biết được?
Thẩm Hạ cầm cái cánh gà, chẳng để ý tới lịch sự xé ăn, miệng nhồm nhoàm đáp:
- Có điều mấy ngày qua người tìm ta viết chữ ngày càng nhiều, nguyện đợi cha tới ngày mai viết, cũng không muốn tìm người khác.
Nói tới đó không khỏi đắc ý:
- Triều Sinh, con không nhìn thấy mắt mấy người cùng nghề kia, chậc chậc.. Đoán chừng muốn ăn thịt ta ấy chứ.
Thẩm Mặc nhíu chặt mày, nói khẽ:
- Chuyện gì cũng nên có chừng mực, phụ thân mới tới đã cướp hết chén cơm của người ta, không khéo bị người ta hận đấy.
- Khéo lo.
Thẩm Hạ đưa bàn tay phải đầy mỡ, cầm chung rượu, uống ực một cái:
- Cha con không trộm không cắp, dựa vào bản lĩnh của mình kiếm cơm, có gì mà phải cẩn thận? Còn về phần không ai tìm họ, là do tài họ kém, trở về luyện chữ mới là đúng, sao có thể oán trách cha được.
- Cái gì? Gan phì lên rồi à?
Mụ béo không ngờ y mồm mép như vậy, tức thì chiến ý dâng trào:
- Cái thằng chó con suốt ngày cùng con đĩ con chim chuột với nhau, càng ngày càng không biết xấu hổ nữa.
Thẩm Mặc không thèm để y tới mụ, xoay người vào phòng. Gặp phải hạng đanh đá không nói lý lẽ này, nếu chửi nhau là chính hợp ý của mụ. Thắng thua chưa nói, ngươi đã bị liệt vào đội ngũ thấp kém rồi, đó là sự sỉ nhục lớn với bản thân.
Nữ nhân kia thấy Thẩm Mặc bỏ đi, còn tường rằng "thằng chó con" sợ mình rồi, càng trở nên đắc ý, vặn cái hông phì nộn leo lên lầu, muốn đòi lại món nợ ngày hôm trước.
Khó khăn lắm mới leo được lêu lầu, mụ béo thở hồng hộc, đầy cánh cửa khép hờ xông vào bên trong.
Chỉ nghe rầm một tiếng, một thứ chất lỏng mang theo múi vị rất nồng từ trên trời đổ ụp xuống đầu mụ, tiếp theo đó một cái chậu sành đập lên vai mụ , rơi xuống đất vỡ tan tành.
Mụ béo sợ tới ngây ra, miếng dưa hấu rơi đánh bộp xuống đất, bàn tay béo múp vẫn giơ trên không, cứ đứng ngây ra đó rất lâu không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ nghe thấy Thẩm Mặc cố nhịn cười nói:
- A ha, ngươi làm vỡ cái chậu gia truyền của nhà ta rồi, mau bồi thường cho ta.
Mụ béo lúc này mới tỉnh lại, ngửi thấy một mùi khai sực, tức thì mặt tái đi, thẹn quá hóa giận quát:
- Tiểu tử, ngươi đợi đó.
Xoay người chạy xuống lầu, mặc dù muốn lột da "thằng chó con" nhưng không chịu nổi sự nhớp nháp trên người, nên chạy đi tắm rửa trước.