Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 606 : Uy hiếp

Ngày đăng: 17:48 30/04/20


Lúc này Niên Vĩnh Khang, Hình Ngọc, Trần Phi Đức ... À chính là Trần phủ đài ấy, ba người từ bên ngoài đi vào, mặt mày mang ba phần hớn hở, bảy phần sợ hãi, bẩm báo với Thẩm Mặc:

- Trong thành phát hiện ra chín chỗ phóng hỏa, may mắn là ông trời phù hộ, tuyết rơi lớn, chúng ta lại có phòng bị, kết quả tổn thất rất ít, đã dập tắt hết cả rồi.



- Có điều kẻ phóng hỏa lại không bắt được.

Niên Vĩnh Khang bổ xung.



- Không sao, tăng cường tra xét, đề cao cảnh giác, không sợ bọn chúng gây sóng gió nữa.

Thẩm Mặc gật đầu cười:



Hình Ngọc và Trần Phi Đức mặt đầy vẻ khó tin:

- Đại nhân, chẳng lẽ ngài có phép thuật, biết trước được có kẻ muốn làm loạn.



Thẩm Mặc chưa kịp trả lời thì các vệ sĩ đã áp giải Khâu thiên hộ tới, vừa rồi hắn còn kích động hăng như gà chọi, giờ thì như gà nhúng nước, hai mắt thất thần nhìn Thẩm Mặc lẩm bẩm,

- Vì sao lại như thế?



Người ở trong phòng đều nhìn về phía Thẩm Mặc, hi vọng y công bố đáp án.



Thẩm Mặc nói thản nhiên:

- Điều này công thuộc về huynh đệ Cẩm Y Vệ, do bọn họ cảnh giác cao, bắt được tín sứ của Bạch Liên giáo, cho nên bản quan mới có thể ung dung bố trí.



Trần Phi Đức hỏi Niên Vĩnh Khang:

- Niên thiên hộ, làm sao ông nhận ra được ra trong bao nhiêu người như thế, ta thấy không khác gì người dân bình thường cả.



- Kỳ thực vẫn có khác biệt.

Niên Vĩnh Khang nói:

- Mặc dù bọn chúng hóa trang thành thương nhân bán rong, nhưng lưng thì thẳng tắp, đùi nhỏ, bắp chân lại to, hiển hiên là thường xuyên đi đường, song lại không vác nặng. Ta hỏi bọn chúng làm nghề này mấy năm rồi, bọn chúng đều nói ba tới năm năm, nhưng trên vai thì không hề có vết gánh hàng đè xuống ... Sau đó ta lại tùy tiện kiếm cớ, bảo trong hàng của bọn chúng có đồ cấm, hàng bỏ lại, người có thể đi, ai ngờ bọn chúng vui vẻ đồng ý hết.

Hắn gằn giọng:

- Đối với một người bán hàng rong thực sự mà nói, gánh hàng là đồ kiếm cơm của bọn họ, liên qua tới việc có sinh tồn tiếp được hay không, làm sao có thể tùy tiện vứt bỏ, thế nên tất nhiên bọn chúng chỉ là hàng giả.



Trần Phi Đức vừa nghe vừa gật gù, tán thưởng :

- Niên thiên hộ tư duy kín kẽ, xem ra trận này công đầu thuộc về ông rồi.



- Phủ đài đại nhân quá khen.

Niên Vĩnh Khang khiêm tốn:

- Mặc dù ti chức bắt được những kẻ đó, nhưng bọn chúng chỉ là công cụ truyền tincũng không biết nội dung mệnh lệnh, do Thẩm đại nhân phá được Bạch Liên mật ngữ, mới có thể dụ rắn dời hang, kỳ thực Thẩm đại nhân công lao lớn nhất.

Cả đám thầm nhủ, tên Niên Vĩnh Khang này rất biết chơi, thế nào tiền đồ cũng vô cùng rộng mở.



Lời của Niên Vĩnh Khang khiến cho Khâu thiên hộ kinh khủng thốt lên:

- Cái gì? Ngươi phá được mật ngữ của bản giáo?

Đương nhiên lời này là hỏi Thẩm Mặc.


Liền sai bảo làm thế này thế này ... Đám quan viên nghe mà trố mắt há mồm, hận không thể vái y làm sư phụ, xin y dạy cho đạo Hậu Hắc.



*** Hậu Hắc học, kiến giải cách xử lý vấn đề.



Tiêu Cần đưa ra chủ ý như thế cho Hoàng Thai Cát xong, người Mông Cở liền dựng lều bạt ngoài thành đợi quân Minh trở lời.



Tời khi trời tối mới có mũi tên bắn ra, thủ hạ đưa cho Hoàng Thai Cát xem, hắn không biết chữ Hán... Không biết cả chữ Mông Cổ, nên hỏi Tiêu Cần:

- Thư này viết cái gì?



Tiêu Cần mặt âm trầm nói:

- Bọn chúng nói hai quân giao chiến, có thể dùng bất kỳ chiêu số gì, phong thư đó của Dương Thuận là kế sách dụ chúng ta vào bẫy, không thể coi là bằng chứng đòi tiền, hoàng đế của bọn chúng rất anh minh, chỉ cười mà thôi.



- Khốn kiếp! Vô sỉ.

Hoàng Thai Cát chửi mứng:

- Giấy trắng mực đen, lại còn đóng dấu, sao có thể không tính.

Mặc cho hắn tiếp tục bắn tin thế nào, nhưng thành Tuyên Phủ đều không để ý tới, chỉ con hắn nghèo quá hóa điên.



- Mau mau nghĩ cách đi! Tên ngu xuẩn nhà ngươi.

Hoàng Thai Cát quả thực muốn điên rồi, đem Tiêu Cần làm chỗ trút giận:

- Nếu ngươi không nghĩ ra cách, ta sẽ đưa ngươi vào thành.



Tiêu Cần bất lực gật đầu, kỳ thực hắn đã có chuẩn bị chiêu tiếp theo, nhưng thấy nó quá đê tiện bỉ ổi, cho nên mới chưa dùng.



Ngày hôm sau, Thẩm Mặc vừa mới rời giường thì Tam Xích liền đi nhanh vào nói:

- Đại nhân, mau mau đi xem, người Mông Cổ thật đáng ghê tởm.



Thẩm Mặc liền khoác áo choàng, lên thành lâu nhìn ra bên ngoài, liền thấy kỵ binh người Mông Cổ xua hơn một nghìn bách tính người Hán, tới khoảng cách ngoài tầm bắn trong thành.

Đám quân Mông Cổ giương cung, xếp thành hình dẻ quạt, bao quanh người dân kinh hoàng. Trong số đó có nam có nữ, có giả có trẻ, ôm nhau, che chở nhau, tựa hồ tới cùng một chỗ.



Đám đông vốn khóc lóc thảm thiết, nhưng quân Mông Cổ không chút thương xót bắn chết mấy nam tử, tức thì tất cả ngậm chặt miệng, lặng ngắt như tờ.



Tiếp đó một giọng nói lớn:

- Oan có đầu, nợ có chủ, nếu các ngươi có hận thì hận đám người bên mình trên thành thấy chết mà không cứu, bọn ta chỉ muốn lấy tiền thuộc về bọn ta, lấy được thì thả người, không lấy được thì giết người.



Lời vừa dứt, người Mông Cổ liền bắt đầu giết người, bọn chúng chủ tâm phát tiết oán hận và giận dữ mấy ngày qua, vờn cho người dân sợ vỡ mật rồi mới vung đao chém giết.



Giết xong còn không buông tha, sai thủ hạ lấy đao chọc vào đầu lâu, đá đi đá lại chơi.