Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 632 : Đối thủ trời sinh?

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Vương Khuê vì văn tài mà được sử dụng, văn chương của ông ta phong phú đẹp đẽ, tự thành một phái riêng, điển sách trọng đại cảu triều đình, đa phần xuất phát từ bút tích của ông ta, sĩ lâm ca ngợi ông ta, lưỡng chế càng do ông ta chỉ đâu đánh đó, ông ta chết rồi hoàng đế còn tặng hàm thái sư, triều đình nghỉ ba ngày đễ bày tỏ thương tích, có thể nói là vinh diệu tột đỉnh rồi.



Nhưng trong tám chữ ‘chánh trung cung thành, đoan khác tương thuận ’ , "cung" xếp thứ ba, mặc dù không phải là tốt lắm nhưng cũng không tệ, cho nên Gia Tĩnh đế mới hỏi thế, khi nghe thấy Trương Cư Chính cười, hoàng đế càng lấy làm lạ:

- Chẳng lẽ câu hỏi của trẫm buồn cười lắm sao?



- Vi thần thất lễ, hoàng thượng thứ tội.

Trương Cư Chính vội xin lỗi:

- Vi thần nào dám bất kính với hoàng thượng? Vi thần cười thụy hiệu của Vương Khuê.



- Văn cung có gì đáng cười?



- Văn cung chẳng có gì đáng cười, nếu như thần có thụy hiệu ấy, có khi mừng quá mà sống lại. Nhưng Vương Khuê có thụy hiệu này, giống như cười người được nhận thụy hiệu chẳng ra sao.



- Tại sao lại nói thế?

Gia Tĩnh hỏi.



- Hoàng thượng có biết danh hiệu rất nổi tiếng của Vương Khuê không?



- Tam Chỉ tướng công chứ gì? Điều này ai mà chẳng biết.

Gia Tĩnh cười.



Vương Khuê từ chấp chính đại thần tới tể tướng, tổng cộng nắm quyền mười sáu năm, nhưng lại không hề có kiến nghị gì, từ đầu tới cuối chỉ biết nịnh nọt nghe lời.

Khi đó người ta gọi ông ta là "Tam Chỉ tướng công", nói về quá trình lên điện của ông ta. Đối với hoàng thượng thì nói "thần tới xin thánh chỉ", hoàng thượng phê duyệt xong, ông ta liền nói "thần lĩnh thánh chỉ", tuyệt đối không phản bác, tới khi lùi ra nói với người có chuyện bẩm báo "đã có thánh chỉ, cứ thế mà làm".

Là loa truyền lời điển hình, chưa từng phát biểu ý kiến chủ trương của mình.



Nhìn lại thụy hiệu "văn cung" của ông ta, chữ cung có nghĩa là " không tự ý chuyên quyền, kiên định chấp chính", nhưng dùng trên người Vương Khê, ít nhiều có chút nhạo báng ông ta, chẳng hề có lập trường riêng, chỉ biết vâng dạ.



Về sau Vương Khuê vì có chuyện đắc tội, bị biếm làm tham quân , rồi lại được quay về cung, phục chức năm Chính Hòa.



Song bất kể thế nào, người đương thời đánh giá ông ta không cao, đó là chuyện không thể chối cãi.



Ở vùng đất Hoa Hạ kỳ quái, thủy chung không thoát rời được đạo đức luận, cứ như một người có đánh giá lịch sử cao, thì chuyện ông ta làm nhất định là đúng, ngược lại thì nhất định là sai. Nhất là khi hai người gặp nhau, người ta không chút do dự ủng hộ người trước.



Trương Cư Chính lợi dụng quy luật này, khiến bản thân thoát hiểm, lại còn khiến Gia Tĩnh đế vui vẻ, hỏi hắn:

- Điều này là do người đã suy nghĩ chu đáo từ trước, hay là lâm thời bịa đặt để ứng phó lời chất vấn?



- Hoàng thượng minh xét, vi thần là người Lăng Nhân Hồ Quảng, cách phủ Thừa Thiên không quá trăm dặm, luôn lấy đó là tự hào. Được tu soạn Hưng Đô chí, vinh dự không sao kể siết, ngầm hạ quyết tâm, móc hết tim gan cũng phải làm cho nó hoàn mỹ hết mức có thể, sao lại không nghĩ tới chuyện này trước chứ.

Trương Cư Chính chân thành đáp.



Gia Tĩnh nghe thế thì :" Ái chà, là đồng hương!" Thế là tín nhiệm tăng vọt, lại nghe Trương Cư Chính nói tiếp:

- Vì chuyện vi thần đã xin chỉ thị Viên đại nhân, bộ đường cũng nói là được.


- Chỉ cần ngươi có thể trúng mười hạng đầu, như vậy thành người tài đức kiêm toàn, ai dám chất vấn ngươi nữa.



- Vâng.

Từ Thời Hành gật mạnh đầu:

- Học sinh đã hiểu, lần này nhất định sẽ kết thúc chuyện này, không để sư phụ phải học lòng nữa.



Thẩm Mặc cười an ủi:

- Ta tin ngươi .. Đồng môn ngươi đang đời kia kìa, mau đi đi.



Từ Thời Hành vái Thẩm Mặc thật sâu, rồi xoay người đi thật nhanh.



Nhìn đám học dần dần đi xa, Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Nhất định phải thành đạt đấy! Tương lai của lão tử trông cậy vào các ngươi!" Trong lòng đồng thời không khỏi cười tự trào :" Quan hệ sư đồ thời phong kiến quả nhiên là dung tục từ đầu tới cuối, ngôn từ tô vẽ càng hoa mỹ đúng là chỉ càng để che giấu sự thối tha."



~~~~~~~~~~



Quay trở về thư phòng, Từ Vị cười với y:

- Không ngờ tên Trương Thái Nhạc đó lợi hại như vậy. Trước kia ta coi thường hắn rồi.



- Đệ nói từ lâu rồi, huynh cứ không tin cơ.



- Tương lai đệ có đối thủ rồi đấy.

Từ Vị trêu:

- Cứ tưởng rằng đệ sau khi qua 40 sẽ thành cao thủ cô đơn, té ra ông trời an bài sẵn cho đối thủ tốt rồi.



- Vì sao nhất định phải là đối thủ?

Thẩm Mặc thấm ướt khăn lau mặt:

- Chẳng lẽ không thể chung sống hòa bình, đồng tâm hợp lực sao?



- Hài, đệ có bị say hay không thế? Không nghe nói tới câu này sao? Một núi khó dung hai hổ, trừ khi một đực một cái ... Hình như là đệ nói phải không?



Thẩm Mặc thở dài:

- Trước tiên đừng nghĩ xa như thế, cái ghế nội các còn chưa tới lượt chúng ta đi tranh đoạt.

Nói tới đó mày cau lại:

- Rắc rồi là cái bẫy đệ giăng ra cho Nghiêm Thế Phiên lần này không đùng được rồi.



- Đúng thế, ai ngờ Trương Cư Chính lại không tổn hại lấy một cọng tóc, ta xem phản ứng của hắn, tám phần là có dự mưu.

Từ Vị nheo mắt lại:

- Đệ nói xem, chuyện này có phải là do hắn cố để lộ sơ hở ngay từ đầu không?