Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 659 : Ảnh hưởng (1+2)

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Sau khi hạ triều, mấy người Từ Vị kéo Thẩm Mặc lại, không khỏi phân trần đã kéo y lên ngay xe ngựa, bắt đầu mồm năm miệng mười ép hỏi y.



Thẩm Mặc bị bọn họ làm cho đầu óc choáng váng, bất đắc dĩ đầu hàng nói:

- Dừng. . . các ngươi từng người hỏi? Ta bảo đảm hỏi gì đáp đó!



- Được rồi, ta hỏi trước. - Từ Vị nói: - Ta chỉ hỏi một câu, tại sao lão già Từ Giai thoạt nhìn còn vội hơn các ngươi, lấy phong phạm ngày xưa của ông ta thì nếu như chỉ là vì chèn ép Viên Vĩ, sẽ không thể liều xuất đầu thế được.



- Cái này ngươi nói rất đúng. - Thẩm Mặc mỉm cười nói: - Dù là Viên Vĩ cũng chưa lọt vào pháp nhãn của Từ các lão được, phóng nhãn triều đình, cũng không ai có thể uy hiếp được ông ta.



- Ngươi là nói, cái người không cầm quyền. . .

Từ Vị thông minh cỡ nào, tự nhiên nhìn thấu ngay.



- Không sai, cha con Nghiêm Tung mặc dù đi rồi, nhưng Nghiêm đảng còn chưa đổ, khắp trong triều còn rất nhiều đồng đảng cũ của họ. Nghiêm Thế Phiên vẫn đang dã tâm bừng bừng muốn phục vị.

Thẩm Mặc thở dài nói:

- Nếu như lúc này mà cảm thấy thiên hạ thái bình, có thể an hưởng vinh quang của thủ phụ, vậy ông ta cũng sẽ không đi cho tới hôm nay, đã sớm bị Nghiêm Thế Phiên đánh cho tan tác rồi.



- Đúng vậy, ta thấy ngày hôm nay không ít quan lớn bộ đường còn đang cổ động đại xá thiên hạ nữa mà. - Đào Đại Lâm nói xen vào: - Tám phần mười là muốn cho Nghiêm Thế Phiên khởi phục.



- Không sai. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Thậm chí ta hoài nghi, tiết mục vừa này là xuất phát từ kế hoạch của Nghiêm đảng.



- Hả? - Mọi người giật mình nói: - Dựa vào đâu nói vậy?



- Dị thú đó tên là tê giác một sừng, nó đã tuyệt tích tại Trung Nguyên cả ngàn năm rồi, chỉ tại Giao Chỉ phía nam mới có thể nhìn thấy, nơi đó không phải là quốc gia của chúng ta, muốn tìm được những thứ quý hiếm, lại lặng lẽ vận chuyển trở về, đây không phải là việc Cảnh Vương và Viên Vĩ có thể làm được.

Thẩm Mặc dửng dưng nói:

- Hơn nữa chớ quên Đức An là ở đâu, là ở Giang Tây, cách Nam Xương và Phân Nghi chưa tới 100 dặm, nhìn từ khoảng cách thời gian đến năng lực, Nghiêm Thế Phiên đều có đầy đủ khả năng ở phía sau màn thao túng chuyện này.



- Quả nhiên không hổ là Nghiêm Thế Phiên a. . . - Tôn Đĩnh cảm thán không ngớt: - Vì để cho mình thoát tội, lại làm ra động tĩnh lớn đến vậy.



- Thoát khỏi tội danh vẫn là thứ yếu. - Thẩm Mặc lại nói: - Mục đích cuối cùng của hắn là bảo toàn cho cả Nghiêm đảng!



- Sao có thể làm được? - Mọi người cùng đồng thanh nói.



- Có thể làm được! - Lúc này Từ Vị nói xen vào: - Nếu như cái thứ gọi là kỳ lân kia được hoàng đế tán thành, cũng định nghĩa hiện nay là thịnh thế, như vậy thịnh thế này là ai sáng lập đây? Lão già Từ Giai còn chưa có ngồi nóng cái mông, da mặt có dày cũng không thể ôm công, cho nên vẫn là công lao của Nghiêm Tung.



Hắn nói như vậy thì mọi người đã hiểu, đều hít một hơi khí lạnh:


Thời gian cứ như vậy nghênh đón một mùa hè nóng bức. Mùa hè tại Bắc Kinh rất không hữu hảo, thái dương không hề cố kỵ gì bắn thẳng lên mặt đất, phơi héo hết lá cây, chó vàng, còn có tâm tình của mọi người, nóng đến mức người ta không biết trốn vào đâu. Cho dù ở trong phòng thông gió cũng động một chút là ra mồ hôi, cái gì cũng làm không được, Thẩm Mặc thật ước ao ba đứa con, chúng có thể cả ngày ngâm mình ở trong bồn tắm nghịch nước, nhưng y còn phải mỗi ngày đội cái nắng chói chang đi ra ngoài làm việc, vả lại còn phải thời khắc bảo trì phong độ của Hàn Lâm chưởng viện, chỉ cần ra khỏi cửa là phải quần áo nón nảy chỉnh tề, dung nhan bất loạn, nỗi thống khổ chẳng khác nào chịu tra tấn.



Nhược Hạm thấy y nổi rôm khắp mình, nàng yêu thương muốn chết, hỏi y có thể nghỉ ngơi một chút được không. Thẩm Mặc cười khổ lắc đầu nói:

- Hiện tại là thời kì đặc biệt, Từ các lão đang chỉnh đốn lại trị mà, ta cũng không thể đưa đầu vào họng súng được.



- Ông ta chỉnh đốn lại trị thì có quan hệ gí với Hàn Lâm viện của lão gia chứ?

Nhược Hạm khó hiểu hỏi:

- Không phải lão gia nói, Hàn Lâm viện là nơi thanh tĩnh, không nhiễm thị phi sao?



- Ài, đám Khoa đạo Ngôn quan có để ý ta ở chỗ nào đâu? Họ vẫn đang nhìn chằm chằm, chỉ chờ ta có sơ hở gì là chụp ngay.

Thẩm Mặc phiền muộn thở dài nói:

- Hiện tại Từ các lão rộng đường ngôn luận, mệnh ngôn giả vô tội, rốt cuộc làm cho những người đó lại trở nên sục sôi, họ cứ liều mạng thượng tấu, lớn đến tham ô không làm tròn trách nhiệm, nhỏ đến khạc đàm bừa bãi, không có chuyện gì mà họ không quản, bắt được là y rằng một bản tấu, không đánh ngã thì cũng làm cho ngươi bực bội nửa ngày.

Rồi y cười nói:

- Nghe nói Từ các lão cũng bị buộc tội vài bản tấu rồi, đành phải cuống quít thượng thư tự biện.



Lệ cũ của Đại Minh triều là, chỉ cần có người buộc tội ngươi, thì nhất định phải thượng thư tự biện, thậm chí còn phải chủ động tạm thời cách chức ở nhà, chờ đợi kết quả điều tra cuối cùng, chứng minh mình là thuần khiết thì mới có thể đi làm trở lại.



Nhưng tại thời kì Nghiêm Tung cầm quyền, nội các hạ lệnh cấm quan viên tự mình thoát ly bản chức, bằng không sẽ bị kết tội bỏ rơi nhiệm vụ. Nếu không thì Thẩm Mặc thật sẽ chủ động trêu chọc mấy cái bản tấu vô thưởng vô phạt, để mà danh chính ngôn thuận ở nhà ngồi chơi xơi nước rồi.



Nhược Hạm nghe vậy cười nói:

- Đây là Từ các lão dọn đá tự đập chân mình rồi, thế mà lúc trước lão gia còn tán thưởng quyết định của ông ta nữa chứ.



"Ha ha. . ." Thẩm Mặc cười nói:

- Cho dù tới hôm nay thì ta vẫn muốn nói như cũ, chỉ bằng vào điểm này, Từ Giai đã mạnh hơn Nghiêm Tung nhiều rồi.



- Vì sao? - Nhược Hạm khó hiểu nói: - Làm cho lão gia cả ngày đều phải khẩn trương, lẽ nào lại tốt à?



- Tốt chứ.

Thẩm Mặc cầm lấy quan mạo, đoan chính đội lên:

- Nàng không thể chỉ nhìn một mặt quấy rối của các Ngôn quan, còn phải thấy được lợi ích của họ, họ giống như cái roi vậy, khiến đám quan viên lười nhác lâu ngày lại trở nên giỏi giang, làm cho đám quan viên không biết sợ là gì rốt cuộc có thứ để sợ, đây là thứ vàng cũng không đổi được.

Rồi thản nhiên cười nói:

- Cho nên dù có chút sản phẩm phụ nhưng vẫn có thể tiếp thu được.