Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 66 : Đọ gan (3)
Ngày đăng: 17:41 30/04/20
Hai người lại ngồi một lát nữa, Thẩm Mặc vỗ mông đứng dậy nói:
- Quay về thôi, nói không chừng phải thức thâu đêm đấy.
Thẩm Kinh ừ một tiếng, bò dậy than vãn:
- Có thức thâu đêm cũng chẳng viết xong.
- Đem bài tập của ngươi cho ta xem.
Thẩm Mặc đưa tay ra nói.
Thẩm Kinh đưa cho y xem, thì ra chép Thiên Văn Tự lại một lượt. Thẩm Mặc xem của mình, không ngờ cũng yêu cầu y chang, cả hai chỉ còn biết cười khổ nói:
- Học quy tổng cộng 78 chữ, một trăm lần là 7800 chữ. Thêm vào cái này nữa, đêm nay phải viết 8800 chữ rồi.
Thẩm Kinh gập ngón tính toán:
- Tới giờ học ngày mai còn bảy canh giờ nữa, cho dù không ăn không ngủ mỗi canh giờ cũng phải viết hai trăm chữ, điều đó là không thể.
- Viết bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Thẩm Mặc cắn răng nói:
- Mau trở về viết đi.
Hai người liền vội vã chia tay, ai về chỗ người nấy viết chữ.
Thẩm Hạ chính đang dựa vào mép giường đi chầm chậm, thấy thấy Thẩm Mặc chạy từ ngoài vào, y chào một tiếng "cha", rồi lấy giấy bút từ bên trong rương sách, đặt lên trên bàn, cẩn thận mài mực.
Giọng nói của Thẩm Hạ ngày càng trịnh trọng, hai cha con đã hoàn toàn chìm đắm vào trong thư pháp.
Chỉ thấy dấu mực dưới bút của Thẩm Mặc giống như nước Trường Giang, từ xa cuồn cuộn đổ tới, tốc độ càng ngày càng nhanh, khí thế càng ngày càng đủ, lúc này trong mắt y chỉ có chữ, lòng y chỉ có chữ, bút của y chính là chữ.
Quả nhiên tốc độ làm cho tâm thủ hợp nhất...
Bóng đêm buông xuống, Thẩm Hạ thắp đèn lên, mực đã hết, Thẩm Hạ lặng lẽ mài mực.
Bốn bề vắng lặng, chỉ nghe tiếng viết chữ sàn sạt, không có ai quấy nhiễu, không có ai làm ồn, Thẩm Mặc đắm mình trong mực đen gấy trắng, chẳng hề cảm thấy buồn tẻ, chẳng hề cảm thấy nhàm chán, ngược lại có sự khoan khoái quấn quanh người.
Thời gian trôi qua như bay, bóng đêm và ban ngày âm thầm chuyển đổi cho nhau, không biết từ lúc nào, cha y đã ba lần thay đèn, sắc trời dần dần sáng lên.
Khi gà trống gáy tiếng đầu tiên, Thẩm Mặc đột nhiên quăng bút đi, hô lớn:
- Mệt chết đi.
Rồi gục mặt xuống bàn ngáy khò khò.
Thẩm Hạ không có sức bế y tới giường, chỉ đành kéo một cái ghế tới lót dưới chân nhi tử, để y cảm thấy thoải mái một chút.
Thẩm Hạ im lặng ngồi bên giường, nhìn con trai mệt mỏi ngủ say, vừa đau lòng lại kiêu ngạo, đột nhiên khẽ nói:
- Ông trời, ta không mắng ông nữa, ông đối với ta thực sự rất tốt.