Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 662 : Hoàng đế muốn nam tuần

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Giao thừa năm Gia Tĩnh thứ 41, tiếng pháo nổ đì đùng tiễn đưa năm cũ.



Trong Dụ vương phủ đèn hoa rực rỡ, cung nhân cười nói vui vẻ, trên từ Mạnh Xung, Phùng Bảo thường ngày ngứa mắt nhau, dưới tới thái dám cung nữ bình thường, mặt hoặc mang nụ cười dè dặt, hoặc nụ cười sáng lạn.



Nói cung là, mọi người hôm nay thực sự là cao hứng.



Hạ nhân cao hứng là vì tiền thưởng năm mới được phát gấp đôi, lại còn ba ngày nghĩ phép, đó là chuyện chưa từng có ở phủ Dụ vương mười năm qua.



Mạnh Xung và Phùng Bảo lại càng có lý do để cao hứng, hiện giờ tình thế tốt đẹp chỉ cần vương gia sinh được thái tử là hoàng vị chắc tám chín phần rồi.

Vương gia uy vũ, đã có ba phi tử mang bầu, chẳng lẽ không có mũi tên nào trúng hồng tâm? Tới khi đó đám thái giám vương phủ đứng bên lề thành cho gà thăng thiên rồi, ít nhất có thể kiếm chức tổng quản nha môn thực quyền, cho dù vào ti lễ giám cũng không phải là giấc mộng.



Nhưng trong nhà khách vương phủ lại không khí nghiêm túc.



Vốn Dụ vương mời các vị sư phụ tới cùng ăn mừng năm mới, mọi người hiếm khi được thả lòng, hứng trí khá cao, chơi đoán đố, đối từ sôi nổi.

Đột nhiên một tin tức làm không khí vui vẻ này biến mất, mấy vị sư phụ đưa mặt nhìn nhau, làm Dụ vương đang cầm xúc xắc cảm thấy rất gò bó.



Hắn ủ rũ bỏ xúc xắc xuống, hỏi:

- Các vị sư phụ làm sao thế? Chẳng ai nói câu nào?



Mấy người nhìn nhau, Cao Củng lên tiếng:

- Vương gia, chuyện hoàng thượng nam tuần chẳng phải tầm thường.



- Phụ hoàng chỉ là buồn quá muốn đi đây đi đó thôi mà.

Dụ vương không hiểu Gia Tĩnh chút nào:

- Từ khi cô nhớ chuyện tới nay, phụ hoàng luôn ở trong kinh thành, chắc chắn là ngột ngạt lắm rồi ... Đương nhiên ta cũng chưa bao giờ xuất kinh.



Đám Cao Củng toát mồ hôi, chẳng biết vị vương gia này cả ngày nghĩ cái gì, gạt hắn khỏi vòng thảo luận.



- Sao đang yên đang lành lại muốn nam tuần?

Trần Dĩ Cẩn không hiểu:

- Chuyện này thật là kỳ quái.

Hắn nhìn sang Thẩm Mặc:

- Thẩm đại nhân, chuyện này là sao?

Từ sau sự kiện điềm lành kỳ lân, trong lòng Trần Dĩ Cần đã phục Thẩm Mặc rồi, nhưng ngoài miệng vẫn thói quen mang theo chút gây sự.



- Tin tức quá ít, không thể phán đoán được.

Thẩm Mặc lắc đầu:

- Thái Nhặc huynh trực giác lợi hại nhất, hay đoán thử mọi người xem.



- Ta thấy có liên quan tới việc gần đây hoàng thượng thu thập sách phương thuật ...nghe nói cuối cùng có một phương sĩ tên Hùng Hiển, dùng lời lẽ mê hoặc kích động hòng đế, không chừng là do kẻ này giật dây.

Có sư phụ làm thủ phụ rất lợi, đoán cái gì cũng chuẩn.



- Đúng đúng đúng.

Trần Dĩ Cẩn vỡ lẽ:

- Ta nghe nói, phương sĩ kia bảo mình là Thúc Tiện chuyển thế, mà hoàng thượng là Đế Khốc chuyển thế, kết quả mặt rộng rạng rỡ, phong thẳng hắn làm hộ quốc nguyên sư hàm tam phẩm.
- Trước tiên ghi chép tên tuổi của bọn chúng lại.



~~~~~~~~~~~~~



Trần Hồng lĩnh thánh dụ, dẫn hơn 200 tên phiên tử Đông Xưởng, hùng hổ tới ngoài cửa cung.



Đám quan viên cuối cùng cũng mở, nhưng đi ra lại là người Đông Xưởng, trong lòng bất an. Lại thấy Trần Hồng bắt đầu điểm danh từng người, không ít kẻ đứng dậy, làm Trần Hồng thầm khinh bỉ :" Không có trái tim sắt đá như Dương Thăng Am thì đừng có chắn cửa ..."



Đợi ghi chép hết tên tuổi tất cả mọi người rồi, Trần Hồng mới hắng giọng :

- Thánh! Dụ!



Cả đám người sớm tê bại rồi, nghe thế phều phào hô:

- Chúng thần cung thỉnh thánh an.



- Thánh cung an.

Trần Hồng lạnh lùng nói:

- Hoàng thượng nói với Trần Hồng :"Ngươi tới ngoài cửa cung, truyền thông điệp cuối cùng cho đám lừa danh kiếm tiếng đó, bảo bọn chúng lập tức biến mất, kẻ nào dám ở lại không đi, bắt hết cho trẫm."

Nói xong nhìn hơn trăm khuôn mặt tái mét, hiển nhiên là sợ chết khiếp, hắn cười khinh miệt:

- Không muốn nửa đời sau không thể tự chiếu cố sinh hoạt thì đứng lên đi, kiên nhẫn của hoàng thượng có giới hạn.



Hắn cho rằng mình nói thế phải dọa chạy quá nửa, nhưng sự thực làm mắt hắn lòi khỏi tròng, chẳng một ai đi hết.



Trần Hồng không khỏi lấy làm lạ:

- Còn cố làm cái gì? Chả lẽ nơi này không lo cơm, muốn vào chiếu ngục ăn miễn phí à?

Hắn hỏi liền mấy câu, các quan viên im lặng không đáp, hiển nhiên là cự tuyệt nói chuyện với hắn.



Hắn không phải là nam nhân, cũng không phải là người đọc sách, vĩnh viễn không thể hiểu, với nam nhân mà nói, thể diện là cực quan trọng, đối với người đọc sách, tôn nghiêm còn lớn hơn trời. Những lời cuồng vọng của hắn làm những quan viên trẻ tuổi này bất bình, không xuống nước được ...



Nếu như bây giờ mà bỏ đi, thì mang cái tiếng "lừa danh kiếm tiếng" thật rồi, hành động trượng nghĩa vì nước hôm nay, lại thành trò hề là điều bọn họ vạn lần không thể chấp nhận.



- Đốt hương lên.

Trần Hồng thấy bẽ mặt lắm, nghiến răng nói:

- Hết một tuần hương, kẻ nào còn không đi đừng trách ta hạ thủ không lưu tình.



Hắn càng dồn ép, các quan viên trẻ càng phản kháng, nhìn cửa cung đỏ thắm cao lớn trước mặt, bọn họ nhớ tới những tiền bối trượng nghĩ năm xưa, tới giờ tên tuổi vẫn được lưu danh, chuyện ấy vinh quang nhường nào ..



"Không nói thành nhân, Mạnh nói thủ nghĩa, hôm nay chính là ngày thà chết bảo vệ chính nghĩa." Các quan viên trẻ thầm cổ vũ bản thân, cái thứ gọi là khí tiết sống lại trong lòng bọn họ. Đây là khung cảnh tuyệt đối không xuất hiện khi Nghiêm Tung nắm quyền.



Đương nhiên cũng có kẻ len lén bỏ đi, nhưng bị người bên cạnh giữ lại, nói:

- Kẻ nào dám lâm trận bỏ chốn, người thiên hạ phỉ nhổ.

Càng có người bạo lực hơn, hung hãn uy hiếp:

- Kẻ nào dám đi đánh chết hắn.

Đám nhát gan đành bỏ ý định chạy trốn, cùng mọi người quỳ trước Tây Uyển, đợi thời khắc nén hương cháy hết.