Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 676 : Về quê

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Nhưng khi y thấp thoáng nhìn thấy lục địa, thôn trấn, lý tưởng kia tức thì đè chặt dưới đáy lòng, tư tưởng của Thẩm Mặc quay trở về hiện thực.

Y không thể không đối mặt với một hiện thực, đó là nhắc tới thời đại hàng hải với bất kỳ một quan viên Đại Minh nào, sẽ chẳng được hưởng ứng như Vương Trực, càng chẳng cần nói tới lý tưởng vĩ đại nữa.



Bởi vì tới đây bao năm, y biết rõ, đám sĩ đại phu chỉ biết tới Khổng Mạnh, không biết thế giới bên ngoài lớn như thế nào, nhưng lại tự cao tự đại, trong con mắt bọn họ, không có một quốc gia, triều đại hoặc nền văn hóa nào có thể so sánh với Đại Minh.

Cho dù có nói tới đại lục mênh mông kia, bọn họ chỉ khịt mũi nói một câu "man di", không những không ủng hộ bất kỳ ai tới chiếm lĩnh, còn kịch liệt phản đối.



Nói một câu là, y biết chính xác đường ở đâu, vấn đề là không thể nói với ai.



Nếu như nói trên thế giới này có cái gì khó thay đổi hơn quan niệm của một người, đó nhất định là quan niệm của tất cả mọi người.



Nhiệm vụ gian khó này thậm chí với người kiên nhẫn như Thẩm Mặc cũng cảm thấy hi vọng mong manh, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, y buông một tiếng thở dài:

- Ôi , chao ôi!

Nguy hề, cao thay!

Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh .



- Tàm Tùng và Ngư Phù,

Mở nước bao xa xôi!

Đằng sau vang lên âm điệu dị quốc, thì ra Sa Vật Lược đã thay xong y phục ra ngoài khoang thuyền.



- Đến nay bốn vạn tám ngàn năm,

Mới cùng ải Tần liền khói người...

Thấy người ngoại quốc đọc thơ Đường có vần có điệu như vậy, Thẩm Mặc hơi giật mình, ngâm tiếp.



- Phía tây núi Thái Bạch có đường chim,

Vắt ngang đến tận đỉnh Nga Mi.

Sa Vật Lược tiếp tục.



Thẩm Mặc hơi xuất thần, lầm bẩm:

- Chẳng lẽ ất long, núi lở, tráng sĩ chết,

Rồi sau thang trời, lối đá mới nối liền?



Sa Vật Lược cười:

- Đúng thế, vì - Phía trên có ngọn cao sáu rồng lượn quanh mặt trời. Phía dưới có dòng sông uốn khúc sóng xô rẽ ngược. Hạc vàng còn không bay qua được, vượn khỉ muốn vượt qua, cũng buồn khi vin tới, leo trèo.



*** Bài Thục Đạo Nan - Lý Bạch.



Thẩm Mặc buồn bực:

- Này ngài cha cố, ngài muốn ta buồn chết đấy à?



- Dọc đường thấy thi thoảng đại nhân thi thoảng lại cau mày ủ dột, lúc thì thở dài, hiện giờ ngâm thơ Lý Bạch, nên lớn gan đoán, có thể ngài gặp phải chuyện gì khó rồi.

Sa Vật Lược ngâm nga:

- Khó lắm, khó lắm, khó lắm.



Thẩm Mặc phì cười:

- Ngài cha cố, ta có vấn đề muốn thỉnh giáo ngài đây.



- Đại nhân cứ nói.

Sa Vật Lược thái độ cung kính.



- Ngài xuất thân quý tộc, được giáo dục tốt, hẳng có cuộc sống tôn quý được người ngưỡng mộ.

Thẩm Mặc thắc mắc:

- Vì sao vứt bỏ tất cả, không ngại vượt qua muôn trùng biển khơi tới Châu Á xa lạ truyền giáo mấy chục năm ly hương, chịu hết mọi khổ cực, thiếu chút nữa còn mất mạng. Ta biết công việc của ngài hiệu quả rất thấp, đại bộ phận vùng đất không tiếp nhận tín ngưỡng của các ngài.



- Đúng là như thế.

Sa Vật Lược có sự thẳng thắn mà người phương đông không có:

- Cho nên tôi mới tới trung tâm văn minh phương đông, chỉ cần Đại Minh chấp nhận chúng tôi, cả thế giới phương đông sẽ chấp nhận.


- Cũng nghe nói qua ...

Thẩm Mặc hơi đỏ mặt.



Chủ xe mặt đầy hâm mộ nói:

- Phải nói chỗ ngài ở là vùng phong thủy tốt đấy, hiện giờ đám nhỏ trước khi đi thi đều qua cầu Lục Nguyên một chuyến, ngài thì ngày nào cũng qua cầu, trúng cử nhân chẳng phải dễ như trở bản tay.



Thẩm Mặc chỉ biết cười gượng.



Đoạn đường tiếp đó , chủ xe không ngừng khen ngợi Thẩm trạng nguyên, tâng bốc lên tận mây xanh, làm Thẩm Mặc mặt đỏ bừng, hận không thể nhảy xe bỏ chạy. Cố chịu tới đầu đường nhà mình, xuống xe nhìn thấy một tầm bia trong tiểu lâu bốn cột ba tầng dựng ngay trước mặt, khắc hàng chữ lớn "quê hương lục nguyên".



- Thế nào? Chấn động chứ hả?

Chủ xe kiêu hãnh nói:

- Tấm bia này là độc nhất thiên hạ đó.



Thẩm Mặc xấu hổ:

- Huynh đệ, ta ngửi thấy tôm cá của ngươi hình như bốc mùi rồi.



- Thế à?

Chủ xe hít hít mấy cái, lầm bẩm:

- Hình như đúng rồi.

Thế là trở nên khẩn trương, quay về xe , quất roi thúc ngựa.



- Tiền, còn chưa trả tiền xe.

Lúc này đám Tam Xích còn chưa theo kịp, trên người Thẩm Mặc không có xu nào:

- Huynh đệ đợi đã, ta về nhà lấy tiền trả ngươi.



- Tiền nong cái gì chứ?

Chủ xe cười:

- Trả tiền là coi thường đồng hương đấy, hôm khác chúng ta nói chuyện nhé, ta đi đưa hàng đây.

Liền thúc ngựa đi.



- Nhà thứ ba phía đông là nhà ta nhé.

Thẩm Mặc ở đằng xa gọi theo:

- Huynh đệ đưa hàng xong tới lấy tiền ...



Xe ngựa đã đi xa, nhưng chủ xe vẫn nghe thấy lời y, cảm giác địa chỉ đó hơi quen tai, nhẩm lại hai lần, đột nhiên hiểu ra:

- Đó là nhà y sao? Trời ạ, không ngờ ta được chở Thẩm lục thủ một quãng đường.

Thế là không đi đưa hàng nữa, về thẳng nhà, hắn muốn con mình ăn chỗ tôm cá được nhuốm linh khí của Thẩm lục thủ , mai sau còn mình kiếm lấy cái cử nhân chơi.



Đám tôm cá đó có tiên khí của Thẩm Mặc hay không thì không biết, nhưng trên người Thẩm Mặc đã đầy "tanh khí" rồi.



Đứng ở cửa nhà, y phát hiện ra toàn thân bốc mùi, cứ vậy về nhà thì thật mất mặt, nhưng không thể không về, đành gõ cánh cửa đóng chặt.



Một lúc sau trong sân vang lên giọng nói bực bội:

- Ai mà tới muộn thế.



- Lão Lưu là ta đây.

Thẩm Mặc nhận ra giọng nói của quản gia Lưu Lão Lục, liền nói:

- Ta là thiếu gia của ngươi đây.



Lưu Lão Lúc nghe thấy tức thì như mèo bị dẫm phải đuôi, hét lên một tiếng, nhào bổ ra cửa, mở cửa nhìn , đúng là thiếu gia rồi, nhưng chăng kịp tỏ vẻ vui mừng, lại hét một tiếng nữa:

- Thiếu gia đợi đã, tiểu nhân đi bẩm báo lão gia.

Rồi chạy như bay vào bên trong.