Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 681 : Thiên tai nhân họa

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Mắt thấy chiếc thuyền kia sắp bị bao vây, khó thoát kiếp nạn thì không biết từ đâu cuồng phong nổi lên, mặt hồ vừa rồi còn phẳng lặng, chớp mắt có sóng cao hai trượng từ đông tây ép tới, đến giữa hồ biến mất như có kỳ tích.



Thẩm Mặc còn chưa kịp thở phào thì thấy những chiếc thuyền nhẹ ở giữa hồ rung lắc dữ dội, người trên thuyền không kịp đề phòng, gần như ngã hết, có mấy người rơi xuống nước.



Thuyền của Thẩm Mặc là thuyền lớn, lại cách xa một quảng, cho nên không cảm thấy thuyền lắc lư dữ lắm song vẫn phải vịn vào lan can mới đứng vững được. Nhìn cảnh quỷ dị đó, đám người Thẩm Mặc há hốc miệng, còn Hàn Lão Lúc run lẩy bẩy nói:

- Định Giang Vương tới rồi..



Thẩm Mặc nhìn hồ nước , có cảm giác sợ hãi và nghi hoặc này sinh :" Chẳng lẽ có con rùa đen tạo ra sóng gió thật?" Nhưng lập tức phủ định :" Đây đâu phải Tây Du Ký, làm gì có yêu quái chứ."



Y đang nghĩ lung tung thì cục diện trên hồ trở nên nguy ngập, dưới tác dụng của sức mạnh đáng sợ, những chiếc thuyền nhỏ chao đảo dữ dội, người rơi xuống nước ngày một nhiều, bọn họ kinh hoàng gào thét, vùng vẫy, giống như bị thứ gì đó hút vào, sắp không chống đỡ nổi nữa.



- Áp sát!

Thẩm Mặc trầm giọng hạ lệnh:

- Bắn pháo hiệu.



- Đại nhân, nguy hiểm lắm.

Tam Xích lúc này không còn hưng phấn nữa, an toàn của đại nhân luôn là quan trọng nhất.



- Không sao, thuyền của chúng ta là thuyền lớn, bảo mọi người bám chắc vào, chúng ta từ từ tới gần.



Dưới sự kiên trì của Thẩm Mặc, một mũi hỏa tiễn bắn lên không trung, chớp mắt nở bùng ánh hoa đỏ. Đồng thời thuyền chầm chậm tới gần nơi quỷ dị đó, càng tới gần càng chòng chành, phải nắm chặt lan can mới đứng vững được ...



Vì bảo vệ an toàn cho đại nhân, Tam Xích lấy giây thừng buộc y vào cột...



Chiếc thuyền nhỏ bị truy kích tựa hồ nhìn thấy pháo hoa, ra sức chèo về phía thuyền lớn nhưng dết sức khó khăn.



Đúng lúc đó mặt hồ lại nổi cuồng phong, lần này lớn hơi lần trước rất nhiều, sóng cuộn từ hai phía ập vào giữa hồ mà không biến mất, tức thì hình thành một cột nước xoáy tròn, như bị con vật gì đó hút lên không trung vậy, nhìn xa xa giống như một con mãng xà lớn lắc lư giữa trời...



- Rồng Hút Nước!

Thẩm Mặc và Hàn Lão Lục tức thì cùng hét lên, nhưng khác nhau là Hàn Lão Lục sợ tới tè ra quần:

- Hết rồi, hết rồi, Định Giang Vương nổi giận rồi, chúng ta phen này chết chắc ...

Thẩm Mặc mặt đanh lại:

- Hà Tâm Ẩn nguy mất.



Vừa rồi tuy có dòng chảy ngầm làm thuyền chao đảo, nhưng vợ chồng Hà Tâm Ẩn võ công cao cường có thể đảm bảo không bị ngã xuống nước. Song gặp phải vòi rồng thì chiếc thuyền nhỏ kia căn bản không chịu được, nguy kịch lắm rồi.



Như muốn chứng minh lời y, chiếc thuyền nhẹ ở gần giữa lòng hồ nhất bị vòi nước đánh trúng, bật tung lên khỏi mộặt nước, người trên thuyền rơi xuống nước tích tắc liền bị cuốn vào vòng xoáy.



- Đại nhân chúng ta mau đi thôi, thứ đó nguy hiểm lắm.

Tam Xích hét lớn, trên mặt hồ là tiếng rít khủng bố, tiếng cầu cứu, hắn phải kêu thật to.



Thẩm Mặc nhìn chằm chằm vòi rồng, cả chiếc thuyền nhỏ kia, lắc đầu hét lớn:

- Tiếp tục tiến lên.

Vừa dứt lời lại có một chiếc thuyền nữa bị vòi rồng đánh tan, người bên trên cuốn hết vào vòng soáy.



- Tiến lên.

Thảm Mặc quát:

- Ta lệnh cho ngươi tiến lên.



- Vâng!

Tam Xích đành vâng lời, lệnh thủy thủ toàn lực chèo thuyền, dựa vào hướng gió, lao tới như mũi tên.



Trên con thuyền bị truy kích, lúc này lốc soáy hút lấy nó, khiến nó mất không chế, mặc cho Hà Tâm Ẩn và Vương Thúy Vân điều khiển thế nào cũng không tiến được một tấc, thuyền kêu răng rắc, hai người phải lấy cả hai tay giữ mạn thuyền mới không bị ném xuống nước.



Hà Tâm Ân thấy rồng nước ngày một tới gần, ảm đạm nói:

- Sư muội, xem ra chúng ta không thoát được kiếp nạn này, đều là ta hại muội.


- Hắ xây dựng phủ đệ cực lớn ở Nam Xương, nuôi đám vong mạng bên trong, rèn binh giáp, ngày đêm huấn luyện, nhưng vì phòng bị nghiêm ngặt không thể tìm hiểu được. Hôm trước đột nhiên phát hiện điều bất thường, ta bất chấp, lẻn vào.



- Rồi thế nào?

Thẩm Mặc hỏi tới.



- Thủ vệ bên trong vẫn còn, nhưng cơ bản người đi hết rồi, không thấy bóng người nào trong doanh phòng bên trong, ta và sư muội vào trong điều tra, cuối cùng nghe thấy hai người nói chuyện ở thư phòng .. Ngươi đoán xem là ai?



Cái thói "câu khách" này của Hà đại hiệp làm Thẩm Mặc đúng là hết cách, đành tiếp lời:

- Ai thế?



- Nghiêm Tung và Nghiêm Thế Phiên.



- Bọn chúng nói cái gì?

Vẻ mặt Thẩm Mặc tức thì trở nên nghiêm túc.



- Cha con chúng cãi nhau, ta vốn đinh tới gần nghe trộm, nhưng nơi đó phòng bị quá nghiêm, ta bị phát hiện ra ... Sau đó bị chúng truy sát tới đây.



- Cho nên huynh không nghe thấy gì?

Thẩm Mặc rất thất vọng.



- Cũng không hẳn, ít nhất ta biết Nghiêm Tung bị giam lỏng.



- Thế sao?

Thẩm Mặc tròn mắt:

- Sao huynh nhận ra được.



- Đúng là tên cẩn thận.

Hà Tâm Ẩn nhìn Thúy Vân:

- Ta bảo muội là không có chút gì đó thực chất thì không làm y tin đâu mà.

Rồi nghiêm nghị nói:

- Vì ta thấy cửa gian thư phòng đó bị khóa, Nghiêm Thế Phiên mở nó ra, thế là thấy Nghiêm Tung ở bên trong.



- Xin huynh lần sau đừng kể lộn ngược được không?

Thẩm Mặc ngán ngẩm:

- Rồi, đệ tổng kết, huynh nghe nói Nghiêm Thế Phiên xây phủ lớn, bên trong nuôi đám vong mạng, ngày đêm huấn luyện, rèn bình khí ..

Y dừng lại gãi cằm:

- Sao nghe quen thế nhỉ?



- Ngươi cho rằng ta lừa ngươi à?

Hà Tâm Ẩn trợn mắt lên.



- Đừng nóng, đệ cũng nghe được một tin tình báo tương tự, nhưng không phải nói về Nghiêm Thế Phiên, mà là Y Vương.



- Y Vương cũng có hành động lạ à? ... Hai kẻ này có liên quan tới nhau không?

Hà Tâm Ẩn hỏi.



- Khó nói lắm, nếu như Nghiêm Thế Phiên giam lỏng Nghiêm Tung thật thì nhất định là tám phần là ...



- Không phải nếu như mà là sự thực.

Hà Tâm Ẩn bất mãn:

- Không được hoài nghi kết luận của ta.



- Được được.

Thẩm Mặc cười khổ:

- Giờ điều chúng ta phải làm là tra rõ động tĩnh đám vong mạng mà hắn nuôi, chỉ có làm tốt chuyện này mới có thể tính bước tiếp theo.