Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 686 : Làm thái giám như thế nào?
Ngày đăng: 17:49 30/04/20
Không ngờ hắn không gặp mình! Nhìn cảnh cửa đóng chặt Thẩm Mặc hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại thì thấy bình thường. Mã Toàn tự có mật thám riêng, ít ra chuyện trong cung nắm rõ hơn y, cho nên thấy tình thế không ổn liền không muốn xen vào nữa.
Mặc dù bị đụng đầu vào tường, nhưng Thẩm Mặc không lùi bước, y đã quyết thế nào cũng phải gặp được Mã Toàn.
Nghĩ tới đó, y nắm vòng cửa đập, lần này tiếng động to hơn lần trước nhiều, làm Tam Xích đứng gác cũng phải quay đầu lại.
Bên trong quả nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, cửa bật mở, lộ ra khuôn mặt tên thái giám đang hốt hoảng:
- Đập mạnh thế làm gì? Người ta nghe thấy thì sao?
- Vậy ngươi phải cho ta vào.
Thẩm Mặc nghiêm mặt nói:
- Nếu không ta gõ cho phiên tử Đông Xưởng tới.
- Chưa thấy ai vô lại như ngươi.
Thái giám trông cửa ấm ức nói, nhưng vẫn để Thẩm Mặc vào.
Mã Toàn mang bộ mặt hốc hác xuất hiện, nhìn y nửa ngày trời vẫn không xác định lắm:
- Thẩm đại nhân à?
Thẩm Mặc sờ lên mặt mình:
- Đúng là ta, xem ra tài nghệ của ta còn chưa tới đâu, để công công nhận ra rồi.
- Ha ha, nô gia cũng chỉ đoán thôi..
Mã Toàn cười khan vài tiếng, hỏi:
- Muộn thế này, Thẩm học sĩ tới có việc gì?
Thái độ hết sức lãnh đạm, tựa hồ quên sự ân cần nịnh nọt Thẩm Mặc trước kia.
Thẩm Mặc tới đây có mục đích, chẳng hề để ý tới thái độ của đối phương, hết sức tha thiết nói:
- Theo ước hẹn ở trên hồ Mạc Sầu hôm qua, ta tới nhờ công công giúp đỡ.
- Ta lo thân mình còn chưa xong, sao giúp gì được.
Mã Toàn từ chối thẳng thừng.
- Ta không cần công công phải mạo hiểm gì hết.
Mặc dù không biết vì sao thái độ Mã Toàn thay đổi lớn như thế, nhưng Thẩm Mặc vẫn cố gắng thuyết phục hắn:
- Ta chỉ hi vọng công công nghĩ cách cho ta vào cung, ta muốn gặp hoàng thượng.
- Không phải ta không muốn giúp, mà ta không thể giúp được ...
Mã Toàn vẫn lắc đầu:
- Ta không kỳ thị đâu, ta không thấy đại nhân và ta có gì khác biệt.
Thẩm Mặc không hiểu.
- Khác biệt lớn ấy chứ.
Mã Toàn che miệng cười:
- Nhất là thái giám trẻ như đại nhân thì có khác biệt lớn, nếu ngài không chú ý là bị phát hiện ngay.
Thẩm Mặc nghĩ thấy đúng là có chút khác biệt:
- Công công dạy ta phải làm sao cho giống thật.
- Ta đang có ý này , để xem nào ...
Mã Toàn nhìn hình thể và khuôn mặt của Thẩm Mặc:
- Ừm, trắng trẻo, không cao, không vạm vỡ, không dễ bị lộ.
Thẩm Mặc cú lắm :" Ngươi nói thẳng ta giống thái giám là xong."
- Có điều vẫn còn một chút .. Bọn ta không có râu, điều này chắc chắn không được.
- Cạo luôn.
Thẩm Mặc sờ chòm râu khó khăn lắm mới nuôi dài được, cắn răng nói:
- Thế đã được chưa?
Mã Toàn trở nên nghiêm nghị:
- Thẩm đại nhân đúng là nghĩa sĩ, chịu hi sinh lớn như thế vì hoàng thượng.
Trong quan niệm người đường thời, cạo râu nghiêm trọng không khác gì bị cụt, cho nên khi ngựa của Tào Tháo dẫm phải lúa, tội đáng chết mới dùng râu thay thế, không phải là đối phó cho qua mà là sự trừng phạt nghiêm khắc với bản thân.
Mặc dù Thẩm Mặc không có trướng ngại tâm lý này, chẳng qua y chỉ tiếc bộ râu đẹp, nhưng khiến người ta kính nể...
Thế là trong đêm hôm đó y bắt đầu theo Mã Toàn học cách đi đứng, nói chuyện ăn uống của thái giám, còn cả ở trong cung giữ quy củ gì, gặp thái giám phẩm cấp gì phải hành lễ ra sao, phải tránh thế nào ... Ôi thì đủ thứ rắc rối.
Tới trưa ngày hôm sau, Mã Toàn tuyên bố y có thể lấy giả làm thật rồi, hỏi:
- Đại nhân còn muốn biết gì nữa không?
Thẩm Mặc đúng là còn có một câu hỏi ngứa ngáy trong lòng lâu lắm rồi, lúc này không nhịn được nữa:
- Thái giám, à thái giám chúng ta, đái ngồi hay đứng?