Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 688 : Thử thuốc (1+2)

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Nếu như nói nam tuần là cuộc hành trình vui vẻ mà khó quên, tin rằng hơn hai nghìn người đi theo thánh giá đều đồng ý, bọn họ thoát khỏi phiền não trong cuộc sống hàng ngày, theo hoàng đế ngồi thuyền, xem hết thắng cảnh Giang Nam, hưởng thụ đặc sản các nơi, vui quên lối về.



Nhưng tất cả định sẵn sẽ chấm hết trên đường trở về, chẳng phải quan viên nội địa chiêu đãi thiếu chu toàn, cũng chẳng phải cưỡi ngựa khó chịu hơn ngồi thuyền, mà là vì cái thời tiết quái quỷ đáng ghét.



- Cái thứ bại não nào định ra thời tiết này chứ!

Tam Xích đi trên con đường lầy lội, mấy lần suýt ngã, tức tối nhìn màn mưa u tối, chửi rủa luôn mồm:

- Sao mưa xuống một cái là không chịu dứt.



Thẩm Mặc thì ngã liền mấy lần, nhưng y chịu được lại còn cười:

- Đây là tiết mai vũ, biết uy lực của nó chưa?



Chẳng hiểu sao lại trùng hợp như vậy, ngày xuất phát trời còn tạnh, mà hôm sau may đen đã ùn ùn kéo tới, kiến rủ nhau chuyển nhà, chim én bay thấp, cho dù là kẻ ngốc nhất cũng biết, sắp có mưa rồi.



Rồi ngày thứ ba mưa đổ xuống, mưa không lớn lắm nhưng hết sức dai dẳng, mưa suốt một ngày không dừng, thêm một ngày nữa, vẫn không dừng, mà còn càng mưa càng lớn, đi trên mặt đất mà cứ như đi trên suối, người ngã ngựa đổ là chuyện cơm bữa.



Vì thế trong ngày thứ tư này sáng tạo ra một kỷ lục hành quân --- Mười lăm dặm đã phải cắm trại rồi, ba ngày cộng lại, vừa vặn đi được một trăm trăm dặm, mà mệt tới nhừ tử, không ít người bắt đầu kêu ca tại sao không đi về theo đường cũ. Nếu ngồi thuyền, mưa xuống chỉ coi như ngắm cảnh, đâu phải chịu tội chịu nợ thế này.



Nhưng bọn họ chưa phải thảm nhất, ít nhất sung sướng hơn thái giám Hỗn đường ti nhiều, cũng hành quân trong mưa, nhưng khi cắm trại chẳng được nghỉ ngơi, phải ngựa không ngừng vó đun nước nóng, đưa cho thần tiên các nơi, tránh cho họ bị lạnh, ảnh hưởng tới sức khỏe.



Tam Xích và Thẩm Mặc chiếm hai hạn ngạch vào đây, chẳng làm gì hết, tăng thêm không ít gánh nặng cho những người khác, ảnh hưởng tới đoàn kết, bất lợi cho việc ẩn giấu.

Cho nên hai người chủ động nhận nhiệm vụ đun nước, đối với hai người từng ăn sương nằm gió mà nói, đây chẳng phải chuyện khó khăn gì, nhưng mà phải nói sao đây nhỉ?



- Đun nước bằng củi ướt, vừa khó vừa tốn công.

Tam Xích đã bị hun thành quan công rồi, nhưng trong nồi chưa thấy sôi.



Thẩm Mặc cũng chẳng khá hơn, đun không được nước lại ho liên tục . Củi khô hôm qua đốt hết rồi, còn lại toàn củi ướt, đem đốt chỉ thấy khói bốc lên không thấy lửa đâu, thật khiên người ta tức điên.



Tới khi công việc trong ngày làm xong thì đã quá nửa đêm, Thẩm Mặc xoa bả vai đau nhức, cảm thấy toàn thân như có kim châm, muốn chui vào trong chăn không ra nữa.

Nhưng bọn họ vào đây không phải chỉ để bổ củi đun nước, cho nên nghỉ ngơi một chút lại sách nước đi, làm đám thái giám không hiểu nội tình than thở :" Chuyên nghiệp thật!"



Bước thấp bước cao đi tới lều của Thôi Duyên thì nước trong thùng đã đổ ra ngoài gần hết.



- Sao tới muộn thế?

Thấy bọn họ, Thôi Duyên chẳng đứng dậy, mắt quay lại quyển sách:

- Người ta bẩn hết rồi.



- Hôm nay bận quá ... Bao nhiêu người cần nước nóng tắm rửa, chúng tôi làm kịp à?

Thẩm Mặc tức tối nói:



Thôi Duyên bỏ sách xuống, đi tới nhìn thùng nước, lại trách móc:

- Nước bên trong đâu? Không có nước làm sao mà tắm rửa đây?



Thẩm Mặc hừ một tiếng:

- Lão Thôi, ông coi ta thành thái giám thật đấy à?



Thôi Duyên ngẩn ra, vội vàng xin lỗi:

- Xấu hổ quá, quen rồi, quen rồi.



- Bỏ đi, ông coi cuốn sách kia hai ngày rồi, rốt cuộc có thu hoạch gì không?



- Có, quá có ấy chứ.

Thôi Duyên kích động nói:

- Ngài không biết đấy, cùng là chứng bệnh, nhưng ở Giết Giang và Hồ Quảng lại có khác biệt , cho nên phải liệu cơm gắp mắm, trị ngay ở đương địa ... Đương nhiên, ta vừa mới biết thôi.



- Vậy có biện pháp không?

Thẩm Mặc không quan tâm kiến thức y thuật, y chỉ muốn biết tiến triển ra sao.



- Có, Lý sư phụ là người Hồ Quảng, kinh nghiệm ở phương diện này đặc biệt phong phú, có phương thuốc chuyên môn cho già trẻ, ví dụ như ...

Ông ta liệt kê ra một lô một lốc ví dụ nghe đau tai.



Thẩm Mặc lại phấn phấn:

- Vậy ông còn chờ gì nữa, mau đi chữa trị đi chứ!



- Ta vẫn còn có chỗ chưa chắc lắm.
- Nhìn chằm chằm một nam nhân, ngươi không thấy rợn người à?



- Đại nhân, gần đây thuộc hạ thấy ngài rất khác, mỗi ngày cười nhiều hơn cả tháng trước kia.



- Ha ha ha, hình như là thế.

Thẩm Mặc ngẫm nghĩ :

- Có lẽ là do không quan lòng nhẹ nhõm, chỉ cần đun tốt nước là xong, cho nên không có áp lực lớn.



- Chúng ta phải cứu hoàng đế mà...

Tam Xích hạ thấp giọng xuống:

- Hơn nữa còn mang thân phận nằm vùng, thuộc hạ áp lực tới không ngủ được, còn ăn uống sa xút ...



- Đây đã là cái gì, một hoàng đế mà thôi, so với gánh nặng trước kia nhỏ hơn nhiều lắm.



Là vệ sĩ thân cận nhất của Thẩm Mặc, Tam Xích tất nhiên biết y âm thầm mưu tính một số chuyện, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng Tam Xích tin chắc nhất định là chuyện có lợi người dân lợi đất nước. Song hắn cũng không muốn thấy đại nhân suốt ngày tâm sự trùng trùng, nói:

- Hi vọng sau khi trở về, đại nhân vẫn giữ được tâm tình này.



Thẩm Mặc cười:

- Ừ, ta sẽ nỗ lực.

Rồi ánh mắt chuyển ra xa, thấy sau màn mưa vẫn là mưa, đất trời bao phủ trong cơn mưa không dứt, nhưng tâm tình của y dường như nhẹ nhõm hơn nhiều, vừa gõ phách:



Mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh,

Hà phương ngâm khiếu thả từ hành.

Trúc trượng mang hài khinh thắng mã,

Thuỳ phạ!

Nhất thoa yên vũ nhậm bình sinh.



Rừng động đừng nghe chuyển lá cành

Ngâm nga chậm bước chẳng đi nhanh

Gậy trúc giầy rơm say chếnh choáng

Nào ngán

Áo tơi mưa khói mặc bình sinh

Định Phong BA - Tô Thức - Dịch Nguyễn Chí Viễn.



Quay đầu nhìn lại, đội ngũ như con rắn dài uốn lượn, không biến thông tới phương nào.



Tam Xích đúng là không sao, tối hôm đó cắm trại đã có thể làm việc cùng với Thẩm Mặc rồi, quan sát tới trưa hôm sau cũng không thấy có dấu hiệu trúng độc, còn trị được bệnh táo bón lâu ngày ...



Việc này không thể chậm trễ, ban đềm nhân lúc mang nước cho Thôi Duyên tắm rửa, Thẩm Mặc đưa ghi chép quan sát được chô ông ta, Thôi Duyên xem xong nói:

- Không vấn đề gì, có thể dùng được rồi.



- Bao lâu hoàng thượng sẽ tỉnh lại?



- Nhanh thì ba ngày, nhanh thì năm ngày, tốc độ không thể coi là chậm.



Thẩm Mặc dặn dò:

- Ông phải đặc biệt chú ý, trước khi hoàng thượng hoàn toàn tỉnh táo, dứt khoát không để Trần Hồng biết.



- Chuyện này ta hiểu, mối ngày ta cho hoàng thượng dùng thuốc an thần, ngủ sâu xúc tiến phục hồi mà.



- Giảo hoạt, vậy thì ta yên tâm rồi.



Thấy y định đi, Thôi Duyên gọi lại:

- Có chuyện phải cho đại nhân biết, mấy ngày qua Trần Hồng hết sức sốt ruột, nhưng hình như không phải vì hoàng thượng mà vì chuyện gì đó.



- Chuyện gì?



- Những chuyện đó hắn tránh chúng tôi.

Thôi Duyên nói nhỏ:

- Hắn và Hùng Hiển tranh cãi gì đó, ta loáng thoáng nghe thấy "tiểu các lão" và "không thể muộn hơn nữa", Kim thái y nói ông ta thấy hắn quát tháo thái giám lĩnh quân, nói đi quá chậm.



Thẩm Mặc lo lắng, thầm nghĩ :" Quả nhiên có Nghiêm Thế Phiên ở đằng sau giở trò, mà với tính của tên gia hỏa đó, tất nhiên là chủ mưu."