Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 690 : Lửa và nước

Ngày đăng: 17:49 30/04/20


Gần như cùng lúc đó, Thẩm Mặc và người trong nhóm hoàn thành công việc, đám tiểu thái giám vây quanh y nói:

- Từ ca, kể chuyện nữa đi...



Thì ra hành trình lâu ngày cực kỳ nhàm chán, để đốt thời gian, y thường kể chuyện cho tiểu thái giám, đương nhiên y nhớ không tốt, chỉ có thể kể những đoạn có ấn tượng sâu sắc, may là đám thái giám hiểu biết ít, nghe như mê như say, sùng bái vô cùng.



Nhìn bọn họ pha trà rót nước, còn đấm lưng cho mình, Thẩm Mặc cười:

- Được rồi, kể một đoạn vậy, muốn nghe đoạn nào.



- Quan gia gia...

Thời đó Quan Vũ có địa vị rất cao, theo gót Gia Cát Lượng, được thần thánh hóa, trên từ đế vương, dưới tới dân nghèo, ai ai cũng yêu Quan Vân Trường.



Thẩm Mặc liền chiều ý:

- Vậy kể qua năm ải chém sáu tướng nhé.



- Hôm kia kể rồi.

Đám tiểu thái giám không chịu.



- Vậy thì "vì nghĩa tha Hoàng Trung"



- Hôm qua nghe rồi.



- Đơn đao phó hội thì sao? Cái này không phải cũng kể rồi chứ?



- Cái này chưa kể.

Đám tiểu thái giám hưng phấn.



Vì thế Thẩm Mặc kể chuyện Ngô đòi Thục trả Kinh Châu, Lỗ Túc bày tiệc, Quan Vũ một mình sách đao dự tiệc, chỉ mang mình Chu Thương, khí phách ngời ngời làm mai phục Đông Ngô không dám hành động, cuối cùng ung dung bỏ đi...



Thẩm Mặc hớp ngụm nước trà:

Mạo thị Ngô thần nhược tiểu nhi,

Đơn đao phó hội cảm bình khi.

Đương niên nhất đoạn anh hùng khí,

Ưu thắng Tương Như tại Hàm Trì.



***

Dịch nghĩa:

Coi thường quần thần nước Ngô như trẻ nhỏ,

Đơn đao đi dự Hội như chuyện thường.

Khí phách anh hùng buổi ấy,

Còn hơn cả Lạn Tương Như ở Hàm Trì



Dịch thơ:

Coi rẻ Đông Ngô tựa trẻ thơ

Một đao tới hội mấy ai ngờ

Anh hùng chí khí lừng trên tiệc

Gấp mấy Tương Như ở Hàm Trì



Đám thái giám nghe mê mệt, rất lâu sau mới tỉnh lại, tiếp tục quấn lấy:

- Kể nữa kể nữa ...



- Vậy thì kể " nước ngập thất quân" nhé.

Thẩm Mặc hiểu tâm lý người nghe vì thế chỉ kể đoạn họ thích, còn đoạn mất hứng như " Mất Kinh Châu", "ba điều ước hàng Tào", không lấy ra kể.


Đệ dám nói Y Vương đang suất lĩnh quân đội của hắn đợi đánh chó rớt xuống nước.



- Vậy ngươi nói xem phải làm sao?

Nóng ruột một cái là cái tính xấu của Hà đại hiệp lại trỗi dậy.



- Cứ vượt sông đã rồi hẵng nói, hi vọng chúng ta và Nghiêm Thế Phiên đánh giá quá cao Y Vương.



~~~~~~~~~~~~~~



Lúc này ba người Chu Hiển, Trịnh Ngọc , Tiêu Anh đang ngồi buồn bực trong lều, nước sông dân cao, cây cầu lớn đã bị nước cuốn trôi, đường vượt sông đã mất, hiện giờ phải nghĩ cách khác. Chu Hiển đem nhiệm vụ đáng ghét này giao cho hai vị phó tướng.



"Trời sáng phải sai người đi dựng cầu nổi..." Trịnh Ngọc và Tiêu Anh thầm nghĩ :" Chuyện đắc tối với người khác này sai ai làm đây?" Đang nghĩ xem viên tướng nào dễ bắt nạt để ném củ khoai nóng qua thì bên ngoài có tiếng cãi vã.



Chu Hiển tâm tình không tốt, nghe thấy có tiếng cãi vã càng tức giận:

- Kẻ nào huyên náo bên ngoài?



- Công gia, có quan viên muốn gặp ngài.

Thị vệ báo:

- Không có y vào liền gây sự.



- Không gặp, không gặp.

Chu Hiển bực bội:

- Không thấy ta đang nghị sự à? Bảo hắn có chuyện gì mai hẵng hay!

Nếu vào thời khai quốc, quan văn nào dám xông vào doanh trại đã chặt đầu rồi, còn cần dùng "ngày mai hẵng hay?" Có thể thấy địa vị võ quan thấp thế nào.



Lời chưa dứt đã nghe một giọng vang vang:

- Đông Ninh bá, ta là Thẩm Mặc, có chuyện lớn muốn nói với ông.



Vừa nghe tên Thẩm Mặc, Tiêu Anh nuốt nước bọt, hiện giờ tên thù dai Trần Hồng nắm đại quyền, mà Thẩm Mặc là kẻ thù số một của hắn, hét to thế sợ Đông Xưởng không nghe thấy sao?



- Ôi chao, tổ tông của tôi.

Tiêu Anh bất chấp ánh mắt muốn giết người của Chu Hiển và Trịnh Ngọc, vội vàng đi ra kéo Thẩm Mặc vào, trách móc:

- Ngài không nói nhỏ một chút được à?



Thẩm Mặc bỏ hết quy củ, chắp tay với ba người:

- Ba vị nghe ta một lờ, hiện giờ quân ta ở vùng đất thấp. Mưa lớn kéo dài, nước sông dâng cao, vừa rồi có nghĩa sĩ tới báo, hơn một nghìn kẻ lai lịch không rõ lấp cửa sông tích nước, có thể phá đê tháo lũ bất kỳ lúc nào ... Lúc đó quân ta nguy thay.



Chu Hiển mặt biến sắc:

- Thẩm học sĩ, tuy ngài là sủng thần của hoàng đế, nhưng nếu làm mê hoặc lòng quân, ta cũng báo hoàng thượng sử theo quân pháp.



- Vậy trước tiên hãy nhổ trại qua sông rồi hẵng nói.

Thẩm Mặc kiên quyết:

- Qua rồi tùy tướng quân xử trí.



Nghe lời y, Chu Hiển và Trịnh Ngọc nhìn nhau cười:

- Xem ra Thẩm học sĩ đọc sách quá nhiều tới si dại rồi ...

Theo bọn họ thấy, nếu có nước lớn dâng lên, phải quay đầu mà chạy, chứ sao lại đâm đầu vào sông ...



+++++



Tiếp theo lại tới Changshan, lần này kô dám hứa bom nữa, thực sự là mệt rồi