Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 693 : Trả giá (1+2)
Ngày đăng: 17:49 30/04/20
Trần Hồng thầm nghĩ không ổn. Một chiêu Thiết bản kiều, lại lộn người trở về, nhưng vẫn tránh không thoát một kích như rắn độc le lưỡi.
(Thiết bản kiều: tuyệt chiêu cứu mệnh né tránh ám khí của đối phương bằng cách ngả người ra sau ngửa mặt lên trời)
Thì ra lần đầu tiên thì Hà Tâm Ẩn quả thật bị ngã đến thất điên bát đảo, nhưng hắn nội lực thâm hậu, tính tình cứng cỏi, bị nước lạnh kích thích liền phục hồi tinh thần lại. Sau đó gài bẫy, làm bộ như chống đỡ hết nổi, lại ngã vào nước, quả nhiên làm cho Trần Hồng lơi là, cầm kiếm tiến lên muốn kết liễu hắn.
Bảo kiếm của Hà Tâm Ẩn liền từ trong nước như quỷ mị bắn ra, đâm trúng bụng Trần Hồng, cũng đánh hắn ngã vào nước.
Xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, Hà Tâm Ẩn vuốt nước dính trên mặt, định tâm thần rồi đi qua rút lại binh khí của mình.
Ai ngờ mới vừa đi tới gần, còn chưa có xoay người lại rút kiếm liền bị tử thi kia gạt cho một cước ngã vào nước!
Thì ra thái giám sợ chết, gần đây lại làm hoạt động tru cửu tộc, cho nên mặc vào kim tơ bảo giáp hai tầng. . . Đừng quên, hắn vẫn luôn nắm giữ đại nội bảo khố. . . Một kiếm của Hà Tâm Ẩn vì bảo đảm tính đột nhiên nên không có phát nhiều lực, chỉ bằng sắc bén xuyên thủng một tầng bảo giáp, nhưng bị tầng thứ hai chặn lại.
Hai người đều ăn một chiêu đánh lén, họ đều trở nên cảnh giác, biết đã gặp phải đại địch bình sinh ít thấy rồi, nên hết sức chăm chú giao đấu với nhau, cũng không để ý đến việc khác nữa!
Lúc này dưới sự bày mưu đặt kế của Thẩm Mặc, Tam Xích đi quanh một vòng, bí mật đến bên cạnh họ, cũng không quản hai người đang đánh đến mức nào, liền lướt qua họ rồi đột nhiên lao về hướng Trần Hồ đang cõng hoàng đế!
Công phu của Trần Hồ mặc dù không bằng ca hắn, nhưng trình nham hiểm thì không kém chút nào, hắn cảm thấy không tránh được, không ngờ xoay lưng lại, đem hoàng thượng làm lá chắn, lập tức làm cho Tam Xích phải dừng người lại.
Mặc dù võ công của Tam Xích cao hơn hắn cả khúc, vả lại Trần Hồ còn cõng người, bất đắc dĩ người này biến phế thành bảo, đem Gia Tĩnh trở thành lá chắn thịt người, làm cho Tam Xích ném chuột sợ vỡ bình, thủy chung không thể áp sát được!
Từ xa Thẩm Mặc luôn hồi hộp không yên, cho dù là người bình thường cũng không thể quăng tới quăng lui như thế chứ? Vạn nhất không cẩn thận quăng ngã hoàng đế, mọi người chắc cùng nhau mà chết.
Nhưng lúc này các vệ sĩ đang hỗn chiến, Hà Tâm Ẩn đang một mình đấu, đã không tìm được người hỗ trợ rồi. Thẩm Mặc thầm nghĩ: Còn có ta, vậy ta cũng phải lên luôn. Liền vặn dây cương, phóng ngựa về hướng hoàng đế.
Nhưng vào lúc này, dị biến đột nhiên sinh ra, Trần Hồ đang cõng hoàng đế đột nhiên bị người ôm lấy hai chân, cả người bỗng khựng lại, hắn vô ý thức cúi đầu xuống nhìn, thấy một thái y xem bệnh cho hoàng đế lại không biết sống chết quấn lấy mình. Còn chưa kịp làm rõ tình huống thì cảm thấy phía dưới đau đớn đến mức khó có thể tiếp nhận. . . Thái y kia lại vô cùng dũng mãnh cắn mạnh vào tiểu jj của hắn. Trần Hồ hú lên một tiếng, tức thì cả người mềm nhũn, trước mắt tối sầm, không tự chủ được buông lỏng ra hai tay.
~~
Thế là chăn gấm bung ra, hoàng đế đang nhắm chặt hai mắt ngửa mặt ngã vào nước, Trần Hồng và Hà Tâm Ẩn nhìn thấy không hẹn mà cùng đình chiến, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới, nhưng vẫn bị Tam Xích đoạt trước, một chiêu Yến tử sao thủy, trước khi hoàng đế rơi xuống nước hắn đã kịp ôm vào ngực.
Nhưng Trần Hồng bởi vì dựa vào ở gần hơn mà giành trước Hà Tâm Ẩn nhào tới trước mặt Tam Xích, liều lĩnh đâm qua một kiếm.
Tam Xích học đi đôi với hành, cũng muốn dùng Gia Tĩnh ngăn cản, nhưng công phu của Trần Hồng đã xuất thần nhập hóa, bảo kiếm hơi nghiêng vòng qua hoàng đế, không hề dừng lại đâm trúng vào bàn tay hắn.
"Ai u. . ." Tay trái Tam Xích tức thì tiên huyết nhễ nhại, đã sắp không ôm nổi hoàng đế rồi.
- Đưa cho ta! - Hà Tâm Ẩn vọt qua, vươn hai tay nói: - Quăng đi!
Nhưng bảo kiếm của Trần Hồng bất thình lình ló tới, trực tiếp xuyên giữa hai người, ngươi dám vứt, vậy chờ xuyên kẹo hồ lô đi!
Tam Xích thoáng ngây ngẩn cả người, lại nghe được bên kia có một giọng nói quen thuộc:
Thẩm Mặc biết nhà họ vốn là y dược thế gia, vậy Bách hoa tiên tửu dẫn tới nhiều thị phi không phải cũng là của nhà họ đó sao.
Thấy Thẩm Mặc gật đầu, Lộc Liên Tâm cũng không tị hiềm, nàng nhét bình vào trong lòng hắn, ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói:
- Ta đã thông báo vị trí của đại nhân cho Hối liên hào gần đây rồi, tin tưởng chỉ cần có viện quân, họ nhất định sẽ nhận được tin tức này trước tiên.
Thì ra nàng là đi làm việc này.
Thẩm Mặc còn chưa trả lời thì nàng đột nhiên tười cươi như hoa nói:
- Con người sư huynh ta tính tình quá ngay thẳng, không nhìn nổi những việc gai mắt, lại không chịu thỏa hiệp, tương lai nhất định sẽ rước lấy phiền phức, nếu như thật có ngày đó, xin đại nhân nói giúp với hoàng thượng, nể mặt mũi của ta tha cho hắn một con đường sống.
Nghe xong lời này, trong lòng Thẩm Mặc mọc lên một dự cảm bất tường, y cũng quên đi đau đớn nói:
- Cô muốn làm gì?
- Ngài đừng để ý.
Lộc Liên Tâm thản nhiên cười, rồi nàng xoay người đi về hướng bờ sông, khinh công của nàng tốt cỡ nào, sao Thẩm Mặc có thể cản được?
- Đừng có mà chỉ biết nhìn, - Khàn giọng nói: - Mau, đỡ ta qua!
Từ Côn vội vàng dìu Thẩm Mặc, làm bộ cật lực đi qua bên đó, hắn lại không quen biết với Lộc Liên Tâm, đương nhiên hy vọng cho nàng chút thời gian, để xem có sáng tạo ra kỳ tích gì hay không.
Đúng lúc này, Lộc Liên Tâm đã đến bờ sông, từ bên hông nàng gỡ xuống một cây sáo, rồi đặt ở bên môi bắt đầu thổi.
Tiếng nhạc tuyệt vời mặc dù thanh âm không lớn, nhưng hòa tan đi không ít không khí giết chóc tại đương trường, thậm chí ngay cả bọn quan binh đang điên cuồng chen chúc dường như đã hết hoảng loạn, mặt cầu cũng trở nên thông thoáng hơn nhiều.
Động tác của đám người trên thuyền cũng theo đó mà chậm lại, cũng không phải cảm thấy tiếng nhạc êm tai bao nhiêu, mà là bị bạch y mỹ nhân đột nhiên xuất hiện này hấp dẫn, thầm nghĩ lẽ nào có Lạc thần thật? Chỉ có một mình La Long Văn sau khi nghe khúc nhạc này, khuôn mặt tuấn tú của hắn trở nên dữ tợn, toàn thân tràn ngập lệ khí, hắn dùng thanh âm như muốn nghiền nát hàm răng mà gằn từng chữ:
- Bình, sa, lạc, nhạn. . .
Hắn đương nhiên quen thuộc từ khúc này, năm đó thân mật cùng Vương Thúy Kiều, biết nàng thích nhất diễn tấu từ khúc, đó là bài Bình sa Lạc Nhạn này, đương nhiên cũng biết muội muội của nàng biết dùng sáo thổi hòa theo. . .
Hiện tại, nghe được âm thanh quen thuộc này, ba chữ Lộc, liên, tâm như nhảy ra khỏi nội tâm, cừu hận trong sát na chiếm hết toàn thân, hắn vĩnh viễn vĩnh viễn sẽ không quên, là xú nữ nhân này đã điểm huyệt mình, làm mình mất đi năng lực của nam nhân, sau đó mới tự sa ngã, chìm đắm làm luyến đồng(gay) của một người lại một người quan nhân. Hắn kiên trì cho rằng nỗi bất hạnh của mình hoàn toàn là do nữ nhân này tạo thành!
- Lộc Liên Tâm, ngươi tới vừa lúc lắm! - La Long Văn nghiến răng nghiến lợi nói: - Ngày hôm nay ta muốn ngươi chết không toàn thây!
Giống như nghe được lời hắn nói, tiếng sáo cũng ngừng hẳn, Lộc Liên Tâm thản nhiên cười và nói với hắn:
- Kỳ thật, ta có thể giải huyệt cho ngươi. . .
Sắc mặt La Long Văn thoáng cái đông cứng lại.