Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 705 : Trăm tuổi
Ngày đăng: 17:50 30/04/20
(Sinh nhật đầu tiên của trẻ con sau khi sinh không phải là ngày sinh ra một năm sau mà là 100 ngày sau khi sinh, tục xưng "Trăm tuổi", ý là nguyện hài tử sống lâu 100 tuổi.)
Đợi đến khởi thảo hoàn tất, Từ Giai mới duyệt lại, vê râu vui mừng nói:
- Rất tốt! Rất tốt! Lần này rốt cuộc không còn sai sót gì rồi!
Lưu Đảo và Hoàng Quang Thăng cũng cười nói:
- Chấp cái đầu Nghiêm Thế Phiên hắn có thông minh tới đâu, lần này cũng phải xa cách thân thể thôi!
Việc này không nên chậm trễ, Từ Giai lập tức triệu Trương Cư Chính tới, lệnh hắn vào mật thất để chỉnh sửa, đợi viết xong mới coi lại một lần. Hoàng Quang Thăng, Lưu Đảo lập tức đóng dấu gia phong, hoàn thành một quyển mật tấu. Từ Giai hai tay đưa nó cho Hoàng Quang Thăng, cũng đưa bản nháp trước kia cho hắn.
- Thứ vô dụng này suýt nữa hại người! Trở lại hạ quan sẽ hủy nó! - Hoàng Quang Thăng chỉ vào bản nháp nói.
Từ Giai lắc đầu cười nói:
- Nhưng cũng không phải hoàn toàn vô dụng -- Nghiêm thị như bách túc chi trùng, tử nhi bất cương, cựu đảng còn ở kinh rất nhiều, không ít người trong lòng đang buồn lo vì Thế Phiên. Những người này có mặt khắp nơi, tai mắt đông đảo, tất sẽ do thám biết hồ sơ của các vị, cho rằng đối sách. . .
- Các lão nghĩ rất đúng. - Hai người nghe vậy gật đầu nói: - Ý của ngài là?
- Sao các vị không đem phần phán quyết này mà tuyên dương ra, làm Nghiêm thị cựu đảng lơ là, thả lỏng cảnh giác. - Từ Giai hạ giọng nói: - Về phần phán quyết mới của chúng ta, đợi ngày thượng trình sẽ lặng yên đổi thành bản thật, nhất định có thể giải quyết dứt khoát, đánh cho Nghiêm Thế Phiên trở tay không kịp!
Hai người nghe vậy đại hỉ:
- Hay cho một chiêu minh tu sạn đạo! Có các lão xuất mã, lần này Nghiêm Thế Phiên sẽ không còn chút hy vọng rồi!
- Còn chưa thấy cái đầu Nghiêm Thế Phiên rơi xuống đất thì vẫn chưa thể sơ suất chút nào được. - Từ Giai trịnh trọng nhắc nhở Hoàng Quang Thăng: - Đến lúc đó Hoàng đại nhân đích thân đến Tây Uyển đệ trình, đại nhân là khâm sai, ai cũng không dám ngăn cản, trực tiếp giao tận tay hoàng thượng!
- Tuân mệnh!
Hoàng Quang Thăng chấn hưng tinh thần. Hắn biết thời khắc danh thùy thanh sử của mình đã sắp đến rồi.
Từ Giai tiễn hai người đi ra ngoài, khi trở lại trị phòng thì thấy Trương Cư Chính đã đợi ở đó rồi:
- Học sinh có một chuyện không rõ, xin lão sư chỉ dạy.
- Nói đi. - Từ Giai đỡ bàn ngồi xuống.
- Có phải là mỗi một thủ phũ, - Trương Cư Chính đè thanh âm xuống cực thấp: - Đều phải đi trên con đường này hay không?
- Đường gì? - Từ Giai nhìn hắn nói.
- Con đường đối nghịch với hoàng đế.. . - Trương Cư Chính từng chữ nói.
Từ Giai bình tĩnh nhìn hắn một lát, đột nhiên cất tiếng cười to:
- Đại nhân ngài thì nhàn hạ rồi. - Phùng Bảo cũng như đang kể khổ, thực ra hưng phấn nói: - Chúng nô tài lại ngày ngày bận rộn, chỉ sợ hôm nay xảy ra sự cố gì.
Bởi vì đây là lần đầu tiên hoàng đế giá lâm sau khi Dụ Vương phủ khánh thành, cho nên trong vương phủ từ thân vương cho tới cung nhân bình thường đều rất khẩn trương, chỉ sợ mất lễ nghi, khiến người chê cười, chọc hoàng đế tức giận.
Vẫn là Thẩm Mặc tìm Hoàng Cẩm tới từ trong cung cho họ, giảng giải cho mọi người vương phủ rằng hoàng đế sẽ thay y phục ở đâu, yến tọa nơi nào, nhận quà tặng nơi nào, khai yến nơi nào, nghỉ ngơi ở đâu, khách nên lui đến chỗ nào, quỳ chỗ nào, tiến thiện nơi nào, thông báo nơi nào, đủ loại nghi thức. Cũng bày biện ra tất cả các vật dụng cần thiết để bọn họ chiếu theo mà chuẩn bị. Nhưng đó lại là nhiệm vụ vô cùng gian khổ -- các món đồ cổ đồ chơi văn hoá, chim tước tiên hạc, dụng cụ yến ẩm, nguyên liệu nấu ăn đều phải chọn mua đặt mua, thậm chí còn phải mời sáu gánh hát, diễn xuất hí khúc các nơi trong phủ, mua hơn trăm tiểu đạo cô, dạy họ niệm kinh chú. . .Bất cứ một việc nào trong đó, đặt tại bình thường đều là chuyện khổ sai rắc rối rồi, hiện tại đồng thời ập tới, thật khiến Phùng Bảo và Mạnh Xung có cả ý nghĩ tự sát.
Cũng may Lý nương nương đã có thể trông coi công việc, nàng ở giữa chỉ huy, có phương pháp điều hành, an bài thỏa đáng, làm cho công tác chuẩn bị vận chuyển lên. Đến nửa đêm về sáng hôm qua, nàng và chính phi nương nương nơi chốn kiểm tra, rốt cuộc không còn một chỗ nào để sót không lo.
Vì vậy sáng sớm hôm nay Dụ Vương liền vào cung cung thỉnh phụ hoàng khởi hành, về phần trong phủ, đành phải do bọn thái giám trước tiên mời khách vào nhà dùng trà, cùng chờ đại giá của hoàng đế.
Thẩm Mặc thấy cung nhân gần chỗ mình qua lại tất bật, ai cũng không được nhàn rỗi, y liền cười nói:
- Ta không ở chỗ này vướng chân vướng tay nữa, đi vào trước đi.
- Mời đại nhân vào trong. - Phùng Bảo cười chỉ chỗ ngồi cho y: - Bàn thứ nhất Đông điện.
Thẩm Mặc và hắn tạm tách ra, rồi quen đường đi tới đông đại điện. Nơi đây bên trong đã bày hơn 40 cái bàn, khách đã đến phân nửa, khi thấy y đến họ đều đứng lên hành lễ. Thẩm Mặc vội vàng nhiệt tình hoàn lễ, một đường hàn huyên đi vào trong, tự có thái giám dẫn y tới chỗ ngồi.
Thẩm Mặc vừa nhìn những người ngồi bên cạnh, tất cả đều là quan lớn hiển quý. . . Trong chính điện chỉ có hoàng đế, thân vương, vương phi, những người thiên gia này hưởng thụ thiên luân chi nhạc, những người còn lại thì tại đông tây thiên điện, thậm chí yến ẩm trong phối điện, góp vui cho thiên gia. . . Cho nên bàn của Thẩm Mặc ngồi toàn là quốc công, thượng thư nhất cấp, tam phẩm đại quan như y ngược lại trở thành con tép. Tuy nhiên Thẩm Mặc biết, Dụ Vương an bài như vậy là có ý mời mình tiếp khách, dù sao lão sư của vương phủ cũng coi như nửa chủ nhân rồi không phải sao.
Cũng may những người còn lại cũng không dám khinh thường y, thì ngay cả mấy ông quốc công thường ngày mắt cao hơn đầu cũng khách khí nói chuyện với y. Cũng đành chịu, ai bảo hiện tại số y đang đỏ chứ.
Chào hỏi với người một bàn xong, Thẩm Mặc cười hỏi:
- Lúc nãy chư vị lão đại nhân đang nói chuyện gì vậy, nói ra để tiểu đệ đây vui với.
Tả Đô ngự sử Lưu Đảo bên cạnh y cười nói:
- Thẩm đại nhân không biết sao? Hôm qua Binh bộ đã an bài một đợt quân diễn của Thích gia quân và kinh doanh cấm quân, nguyên ý là để cho cấm quân học hỏi Thích gia quân một chút. Thoạt đầu là 2000 đối 2000, kết quả nhoằng một cái đã bị đánh té ngửa rồi.
Thành quốc công gia bên cạnh lắc đầu nói tiếp:
- Người của Binh bộ cảm thấy mất mặt quá, nên đổi thành 2000 đối 4000, nhân số gấp hai Thích gia quân, kết quả vẫn là bị đánh ngã.
- Sau đó lại tăng thêm 2000, vẫn bị đánh cho tè ra quần.
Lưu Đảo đoạt lại phần mình nói:
- Sau đó nữa Binh bộ cũng không dám tăng thêm, bởi vì thật sự đâu còn người nữa.
Nói xong dẫn tới mọi người cười vang.
Mặc dù Thẩm Mặc cũng cười theo, nhưng trong lòng lại rất không dễ chịu, bởi vì y nghe ra được sự khinh thị của chúng quý quan nhân đối với quân đội và quân nhân, giống như đó không phải là vệ sĩ bảo vệ quốc gia, mà là một đám thằng hề mà thôi.
Quân bị Đại Minh lỏng lẻo, vũ lực suy vi, nó có quan hệ trực tiếp với loại khinh thị này. Trong đầu Thẩm Mặc xẹt qua câu này, đảo mắt lại đắp lên mặt nụ cười, cố nói cười với những vị đại nhân khác, mãi đến khi nghe một tiếng: - "Hoàng thượng giá lâm!" Mới đứng dậy cùng mọi người đi tiếp giá.