Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 741 : Dân tâm như nước (2-6)

Ngày đăng: 17:50 30/04/20


Dưới loại tư tưởng chủ đạo này, quan viên của bản triều hướng tới một cực đoan khác dù cho người khác có áp chế hoàng đế xuống dưới thành cũng không chút nào làm thỏa hiệp, mà là trực tiếp tuyên bố hoàng đế quá hạn nên phế bỏ, hận không thể vác pháo bắn cho chết luôn.



Cường ngạnh không phải là chuyện xấu, nhưng chỉ cường ngạnh mà chẳng phân biệt được đối tượng thì không ổn rồi, không may, thắng lợi của các cuộc chiến tranh kháng Oa đã càng cổ vũ cho thói kiêu ngạo của phái cường ngạnh. Dưới bối cảnh này, ai dám đề xuất lấy trấn an thay tiêu diệt thì tất sẽ bị chụp cho cái mũ thông đồng giặc cướp hại dân, lọt vào vây công của các Ngôn quan.



Thẩm Mặc biết nỗi lo lắng của Lưu Hiển không phải không có lý, nhưng y tâm ý đã quyết, nắm chặt tay nói:

- Việc triều đình thì để ta lo, việc ngươi cần phải làm là chỉnh đốn quân kỷ, luyện binh chuẩn bị chiến tranh, tùy thời chuẩn bị xuất kích!

Rồi vung tay lên, nói với giọng không được phép nghi ngờ:

- Nếu như xảy ra sai lầm nữa, nợ mới nợ cũ sẽ cùng tính với ngươi một thể!



- Vâng.



Lưu Hiển biết y tâm ý đã quyết, có nhiều lời cũng vô ích, liền vẻ mặt nghiêm túc đáp.



- Mấy ngày này ngươi về trước chấn chỉnh lại quân kỷ đi, ba ngày sau, triệu tập từ du kích đến quân quan toàn doanh. - Thẩm Mặc trầm giọng nói: - Tới phủ Kinh lược nghị sự.



- Vâng. - Lưu Hiển lại đáp.



- Ta cảnh cáo trước. - Thẩm Mặc nhìn hắn với ánh mắt kiên định: - Phải quý trọng thời gian mấy ngày này, cả ngươi và cho các huynh đệ, bằng không thì ngày sau ngươi sẽ không yên đâu.



- Vâng. . .

Lưu Hiển lại đáp.



Kế tiếp lai người lại an bài thương nghị thêm một lúc, nói tới quá ngọ, Lưu Hiển ngay cả ba chữ tiệc đón gió cũng không dám đề xuất, liền vội vã trở lại y mệnh hành sự.



Ba ngày sau, Lưu Hiển suất lĩnh chúng tướng lĩnh đến ngoài đại môn phủ Kinh lược từ sớm. Lúc này trước phủ Kinh lược đã kéo cờ, khâm mệnh của đại thần kinh lược Đông Nam, đại kỳ phấp phới bay trong gió, ngoài đại môn trước phủ Cẩm Y Vệ chỉnh tề xếp thành hàng, y giáp sáng bóng, thần thái uy vũ đều tỏ rõ uy nghiêm bất khả xâm phạm của đốc soái Đông Nam.



Thấy một màn như vậy, chúng quân quan không khỏi thầm nghiêm nghị. Sau khi thông báo, an tĩnh xếp thành hàng từ cửa hông đi vào, đi qua Nghi môn, đi tới đại đường nghị sự, lẽ ra là nên ở tại nhị đường, nhưng phủ Kinh lược liệu cơm gắp mắm, sau đại đường đó là hậu đường, hoàn toàn không có nhị đường.



Nội bộ do thị vệ của Thẩm Mặc phụ trách, thị vệ trưởng mời chư vị tướng quân phân ngồi hai hàng dưới đường, rồi nói đến hậu đường đi mời kinh lược đại nhân.



Lưu Hiển ngồi ghế đầu sát bàn bên hàng trái, hắn nhìn các bộ hạ của mình, tất cả đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, không dám lộn xộn nói năng gì, trong lòng không khỏi có chút an ủi: "Không uổng công mấy ngày này ta ân cần dạy bảo", ba ngày này hắn nhốt toàn bộ quan binh sở bộ vào trong doanh trại, mỗi ngày chỉ làm một việc đó là đọc thuộc lòng quân pháp. Hiện tại xem ra hiệu quả cũng không tệ lắm, chí ít biết quy củ, vui mừng xong, hắn lại bắt đầu băn khoăn. . . Kinh lược đại nhân nổi cơn tam bành với mình như vậy, quan hệ giữa song phương còn có thể trở lại như trước không? Vạn nhất Thẩm Mặc bởi vì phương châm lộ tuyến bị vạch trần, mình nên đi đâu? Xét đến cùng, trong lòng hắn không có chút lòng tin nào.



Lưu Hiển đang miên man suy nghĩ thì một thanh âm trong trẻo vang lên từ hậu đường:

- Kinh lược đại nhân đến!



Hầu như là vô ý thức, Lưu Hiển liền bật người dậy từ trên ghế, quỳ một gối trên mặt đất, quân quan còn lại cũng học theo, tất cả đều quì một gối, cùng nhau cao giọng nói:

- Cung nghênh kinh lược đại nhân!



Hôm nay Thẩm Mặc đóng vào quan phục tam phẩm của y, quả thật là người dựa vào y trang, phật dựa vào kim trang, quan phục ửng đỏ vừa khoác lên người, đội nón ô sa, chân đi giày quan, từng bước trầm ổn, lập tức khí thế mười phần, bất nộ tự uy. Ngay cả Du Long Thích Hổ đi theo hai bên y hình như cũng trở thành vật trang trí thêm.



Nhưng Lưu Hiển sẽ không cho rằng hai người họ là vật trang trí. Khi thấy được hai viên đại tướng hắn kiêng kỵ nhất này, con ngươi không khỏi co rụt lại, trong lòng dâng lên bất an, tuy nhiên vừa nghĩ ngợi cái lại biến mất. . .Nếu như Thẩm Mặc thật muốn đối phó với mình thì cần gì phải lãng phí với hắn nhiều thời gian như vậy chứ?



- Đứng lên hết đi.



Thẩm Mặc không chút khách sáo, đi thẳng tới ngồi vào sau bàn, sau đó ý bảo Du Đại Du và Thích Kế Quang ngồi vào hai vị trí còn lại, rồi ánh mắt chậm rãi đảo qua chúng tướng, thản nhiên nói:

- Trước khi nghị sự, bản quan hỏi trước chư vị một vấn đề: hiện tại chúng ta đang ngồi ở đâu?



Các tướng lĩnh thầm nghĩ, đương nhiên tại trên đại đường rồi, còn có thể ở đâu nữa? Họ đều không rõ đầu đuôi ra sao, ngươi nhìn ta, ta ngó ngươi, không biết vì sao Thẩm Mặc lại hỏi câu này.



Thẩm Mặc nhìn vẻ mặt nghi hoặc của mọi người, tự tiếu phi tiếu nói:

- Có phải là cảm thấy vấn đề của bản quan quá mức buồn cười đúng không? Không sai, chúng ta đang nghiêm chỉnh ngồi trên đại đường, nhưng trong mắt bản quan, nó càng giống như ngồi trên một con thuyền rách đang lắc lư trong sóng to gió lớn!

Rồi sắc mặt dần dần ngưng trọng:

- Càng nghiêm trọng hơn, chư vị trên thuyền lại không hề phát giác, người lo ngồi, người lo ngủ, tâm bất đồng, lực bất tề, không hề có chút giác ngộ đang đối mặt với nguy hiểm!



- Đốc soái không phải là hù dọa mọi người đâu.



Lưu Hiển dựa theo Thẩm Mặc phân phó, lên tiếng phụ họa:

- Năm nay triều đình đã vài lần đình nghị giải trừ quân bị trên diện rộng. Điều này thì mọi người cũng biết. Nhưng điều mọi người không biết là vì sao vẫn chưa thương nghị ra một kết quả.



Bầu không khí trong đại đường trở nên khẩn trương, xem ra trời đất bao la không gì lớn bằng bát cơm, cái gì cũng không giúp nâng cao tinh thần bằng cái này.



- Là bởi vì đốc soái chống áp lực cho chúng ta. - Lưu Hiển chắp tay với Thẩm Mặc và nói: - Đại nhân nhiều lần thượng thư nói giúp chúng ta mới làm cho triều đình nhận thức được, quân đội cường đại là không thể thiếu vệ sĩ Đông Nam, lúc này mới khiến cái đám muốn cắt đứt đường sống của chúng ta không đạt được ý đồ.



Nghe xong tổng binh nói, ánh mắt chúng tướng nhìn sang Thẩm Mặc bỗng trở nên đầy nóng bỏng, vấn đề giải trừ quân bị đã làm phức tạp bọn họ rất lâu. Vẫn luôn nghe đồn là, triều đình cho nghỉ trên phân nửa quân đội, tương ứng quân quan cũng giảm thiểu đi phân nửa. Đây cũng không phải bịa đặt, hơn nữa độ khó của giải trừ quân bị tuy lớn, cũng không phải không có khả năng, bởi vì quân đội Đông Nam đã không có thế binh chế*, mà thuần túy là chiêu mộ từ bách tính bình thường. Nếu là chiêu mộ, đương nhiên có thể cho nghỉ, tin tưởng chỉ cần triều đình hạ quyết tâm, xuất ra đủ bạc thì sẽ không xảy ra đại loạn gì. Thủ hạ mà tan, những quân quan như họ cũng trở thành cái thùng rỗng mặc cho người xâu xé. Đó là điều mà không ai muốn thấy.

(*chế độ quy định một bộ phận hương dân mấy đời đi lính)



Nhưng từ ân công mọi người còn chưa gọi ra miệng thì Lưu Hiển đổi đề tài:

- Nhưng họ đã quên cái tâm bất tử của chúng ta, một kế bất thành, lại sinh một kế, còn muốn đưa ra biện pháp "Mộ binh cải thế binh", muốn cho chúng ta tự sinh tự diệt!



Trong đầu ông một tiếng, chúng quân quan không nhịn được nữa, đều mắng to:

- Ai thiếu đạo đức mà lại nghĩ ra chủ ý thiu thối như thế hả? Con bà kẻ nào nghĩ ra chủ ý này, sinh con trai không có lỗ đít!



Chủ ý này quả thật xấu xa đến cực điểm, trước không nói có bao nhiêu binh sĩ nguyện ý đem dân hộ chuyển thành quân hộ, chỉ nói nếu như đem quân chế hiện nay sửa trở lại thế binh chế, triều đình và quan phủ địa phương sẽ không cung ứng thuế ruộng nữa. Chuyện ăn ở đều phải dựa vào ruộng đất của mình mà lo.



Đáng buồn nhất đó là ruộng đất cũng không có khả năng, bởi vì đất đai quân đội của Đông Nam hầu như toàn bộ bị đại hộ, quan thân thôn tính. Các quân hộ chỉ mong đợi vào Vệ sở thì sống không nổi nữa, đành phải một nửa làm tá điền, một nửa thì trốn đến nội thành làm công, tự mình tìm đường sống. . .



Hiện tại triều đình còn muốn đẩy họ vào hố lửa, chúng quân quan có thể chịu được thì đó mới quái đản đấy.



- Trật tự, trật tự.

Lưu Hiển lên tiếng giữ im lặng, rồi đứng dậy thi lễ với Thẩm Mặc:

- Đại nhân nói đúng, quả thật chúng ta đã đến thời khắc nguy hiểm nhất, triều đình muốn động đao, khẳng định trước tiên kiếm mấy trái hồng mềm, đội quân mới thất bại như chúng tôi đó là mục tiêu tốt nhất.

Rồi thẳng thắn quì một gối nói:

- Xin đại nhân cứu giúp, đừng để chúng tôi dính phải họa ngập đầu này. . .



Chúng tướng cũng quỳ xuống theo, đồng loạt khẩn cầu:

- Xin đại nhân cứu giúp, đừng để chúng tôi dính phải họa ngập đầu này. . .



- Nhanh đứng lên hết đi.



Thẩm Mặc cúi người xuống, đưa tay muốn đỡ lấy mọi người:

- Đương nhiên ta sẽ dốc toàn lực nói giúp mọi người.

Rồi than một tiếng:

- Thế nhưng lần này, Trương tổng đốc trọng thương, các ngươi bại trận, bản quan là kinh lược Đông Nam cũng phải chịu chút liên lụy, không gạt các ngươi, tình hình trong triều thay đổi, rất nhiều người ủng hộ ta bắt đầu đứng xem, những kẻ phản đối ta thì càng mượn cơ hội này kiếm chuyện, mỗi ngày đều có tấu chương buộc tội ta.





Chúng tướng ngưng thần lắng nghe, mặc dù biết rõ đại nhân còn có đoạn dưới, nhưng vẫn nhịn không được thấy sợ hãi.



※※※



- Chư vị.

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Chúng ta đang ở trong sóng to gió lớn, vì để cái thuyền này không bị đắm, mọi người phải đồng tâm hiệp lực, đồng tâm hiệp lực -- người nắm khoang lái, người chèo thuyền, người giương buồm, thì mới có thể lái con thuyền này vượt qua được đại dương mênh mông.

Nói rồi ánh mắt chậm rãi lướt qua mọi người, gằn từng chữ:

- Hôm nay ai với ta cùng chung hoạn nạn, ngày khác đó là huynh đệ đồng phú quý của ta, không thì. . . Ngươi có thể lập tức rời khỏi đây?



Mọi người cùng đồng thanh đáp:

- Chúng tôi nguyện ý nghe theo đốc soái, đồng tâm hiệp lực, cùng gánh gian nguy!



- Tốt!

Lưu Hiển hưng phấn đứng ra:

- Nếu mọi người đã nguyện đi theo đại nhân, mạt tướng cả gan đề nghị, chúng ta không bằng học theo cổ nhân một lần, cùng nhau uống máu ăn thề. Mau lấy rượu máu gà tới đây!



Đám người Tam Xích có hơi chần chừ, bởi vì chi tiết này không phải là Thẩm Mặc thiết kế, hắn đưa ánh mắt trưng cầu nhìn sang đại nhân. Thẩm Mặc vung tay lên nói:

- Còn lăn tăn cái gì.
- Đó cũng phải. - Lưu Hiển xấu hổ cười nói: - Thực sự là Trường Giang sóng sau đè sóng trước a.



- Gừng già mới cay. - Thích Kế Quang cũng cười nói: - Ta còn có rất nhiều chỗ cần học tập lão ca đấy.



- Học tập lẫn nhau, học tập lẫn nhau.



Lưu Hiển chợt cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thầm nghĩ Thích Hổ này hiểu chuyện hơn nhiều Du Long, đây mới là người làm đại sự.









Qua không biết bao lâu thì Hồ Thủ Nhân và Thích Kế Mỹ suất lĩnh 4000 Thích gia quân đội mưa xuất hiện bên ngoài giáo trường, mặc dù mặc áo mưa bằng vải dầu rộng thùng thình nhưng đội ngũ nghiêm chỉnh, không loạn chút nào, ngay cả bọt nước bắn lên do giẫm lên mặt đất nhìn qua cũng hết sức chỉnh tề.



Một tên binh dẫn đường cầm cờ đỏ, đứng im mặt hướng về Giảng Võ đài, không cần bất cứ một mệnh lệnh nào, đội ngũ liền có thứ tự xếp thành hàng sau cờ, một lần bốn hàng song song nhập trường, mỗi hàng 100 người mới xếp thêm bốn hàng mới, sau khi bốn đội cuối cùng nhập trường thì 36 hàng còn lại đã chỉnh đội hoàn tất. Các quân quan từ trên đài nhìn xuống, chỉ thấy mỗi một hàng giống như dùng dây mực so qua, mới biết cái gì gọi "nhất loạt chỉnh tề".



Bốn hàng cuối cùng cũng rất nhanh ổn định vị trí, Hồ Thủ Nhân liền chạy đến dưới đài, lớn tiếng bẩm báo:

- Bẩm báo tổng binh đại nhân, bộ đội trực thuộc phủ Kinh lược hoàn thành nhiệm vụ hành quân, nên đến 4000 người, đã đến 4000 người. Mời đại nhân ra chỉ thị!



- Cởi áo mưa xuống. - Thích Kế Quang gật đầu, trực tiếp hạ lệnh: - Xếp thành hàng đợi lệnh!



- Vâng.



Hồ Thủ Nhân không có nửa phần nghi vấn, không chút do dự cao giọng đáp ứng, rồi xoay người trở lại trước Thích gia quân, cao giọng hạ lệnh:

- Toàn thể có lệnh, thu áo mưa!



Liền nghe tiếng rào rào lấp đầy toàn bộ giáo trường, nhưng 4000 tướng sĩ Thích gia quân không có một câu hỏi: "Trời đang mưa mà giở chứng gì vậy?", tất cả đều không chút chần chờ chấp hành mệnh lệnh, cởi áo mưa ra rồi gấp lại, bỏ vào bọc hành lý phía sau.



Đợi đội ngũ khôi phục an tĩnh, Hồ Thủ Nhân hạ đạo mệnh lệnh thứ hai:

- Tại chỗ đợi lệnh!



Vì vậy 4000 tướng sĩ liền lẳng lặng đứng ở đó, mặc cho nước mưa trút xuống toàn thân, cũng không có một động tác dư thừa nào.



Một khắc đồng hồ trôi qua, không động đậy, hai khắc đồng hồ trôi qua, vẫn không động đậy. . . Ông trời hình như cũng muốn làm khó họ thêm, cơn mưa to không giảm xuống chút nào, trái lại càng rơi xuống càng lớn, bọt nước bắn lên đầy đất, nước đục ngàu đã chảy thành suối trên giáo trường, rất nhiều tướng sĩ đã bị nước mưa ngập đến bàn chân. Hiện tại là cuối tháng 7, nước mưa trở nên lạnh lẽo hơn, làm cho các tướng lĩnh trên Giảng Võ đài lạnh buốt toàn thân, thậm chí có người bắt đầu răng va vào nhau cạch cạch.



Các thân binh đã sớm ôm dù đứng ở sau đài, nhưng Lưu Hiển và Thích Kế Quang chưa từng bung dù, ai cũng không dám mở cánh cửa này.



Thấy một màn như vậy, bọn quan binh tránh mưa cảm giác rất kinh ngạc, châu đầu ghé tai nói:

- Thích tổng binh tàn nhẫn quá đi, người ta đường xa tới cũng không cho tránh mưa, nghỉ ngơi chút nào.



- Đúng, không lâm bệnh mới là lạ đấy.



- Như vậy mà không ai nói tiếng nào, ta thấy chắc luyện đến hư não rồi cũng không phải đùa.



Cũng có không ít người cảm khái nói:

- Đều là người làm lính, sao người ta không sợ mưa chứ?



- Thích gia quân quả nhiên là thiết quân a. . .



Lưu Hiển tuổi tác tuy lớn, nhưng nội công thâm hậu, đâu có lưu ý chút mưa ấy, hắn vuốt nước mưa dính trên lông mi, thấy các tướng sĩ Thích gia quân người nào cũng ướt như chuột, nhưng thủy chung vẫn không nhúc nhích, đứng thẳng như tùng, càng có vẻ tinh thần tỉnh táo hơn, khiến người khác cảm thấy kính nể, cũng khiến lòng hắn như phiên giang đảo hải. Đúng là không lo mình không có bản lãnh, so tài rồi mới biết. Buồn cười là vẫn cho rằng bộ hạ của mình hẳn là không thua gì Thích gia quân, nhưng hôm nay biểu hiện một trời một vực của song phương đã làm cho vị tướng quân kiêu ngạo này đành phải thừa nhận, chênh lệch không phải là một điểm, mà là cách xa vạn dặm.



Giờ khắc này, hắn rốt cuộc phải nhìn thẳng vào vấn đề, hạ lệnh với phó tướng của mình:

- Bảo tụi không nên thân kia lăn ra đây, mở mắt chó ra mà nhìn, cái gì mới là quân đội chân chính!



Phó tướng vội vàng gõ vang tiếng trống tập hợp, có lẽ là biết lão đại tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng, có lẽ là bị Thích gia quân kích động, các tướng sĩ rất nhanh ào ào tiến ra từ trong doanh trại, dưới sự chỉ huy của tướng lĩnh bên mình xếp hàng hai bên đối với Thích gia quân. Lần này không ai ồn ào náo động, cũng không có người cợt nhả, tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn chằm chằm Thích gia quân, trong lòng có chút gì đó cũ kĩ bị phá vỡ, cũng có chút gì đó mới mẻ tạo ra.



Lưu Hiển thành tâm thành ý ôm quyền nói với Thích Kế Quang:

- Thích tổng binh, mời thao luyện!



- Tuân mệnh! - Thích Kế Quang gật đầu, tiến lên một bước, tiếp nhận một cây lệnh kỳ màu đỏ như lửa.



Ánh mắt của 4000 quan binh đều tụ tập đến một chỗ, đó chính là lệnh kỳ hắn giơ cao lên.



Thích Kế Quang vung mạnh lá cờ qua trái một cái, quân đội vẫn sừng sững không lay động rốt cuộc bắt đầu hành động.



Chỉ thấy hàng dọc đầu tiên dưới hồng kỳ bất động, 39 hàng dọc còn lại không hẹn mà cùng di động qua trái, sau khi hơi loạn chốc lát, cự ly giữa mỗi hàng từ hai thước lúc đầu biến thành năm thước, sau đó rất nhanh xếp ngay ngắn.



Thích Kế Quang lại vung mạnh lá cờ về phía trước một cái, liền thấy hàng ngang đầu tiên của đội ngũ bất động, 99 hàng ngang còn lại di động về phía sau, mở rộng cự ly trước sau ra năm thước. Giáo trường quả thật rất lớn, Thích gia quân tản ra đội hình mà chưa chiếm đến 1/3.



Chỉ thấy theo lệnh kỳ biến ảo, 4000 Thích gia quân cũng biến hóa theo sát các loại trận hình, bầu trời mưa to tầm tả, mắt đất cực kỳ lầy lội, nhưng cũng không ảnh hưởng đến lực chấp hành của họ, vẫn có thể cấp tốc hoàn thành chuẩn xác mỗi một hạng chỉ lệnh của Thích Kế Quang, cũng làm cho bọn quan binh quan sát kiến thức được, cái gì gọi là chỉ huy theo ý muốn, ngay hàng thẳng lối chân chính.



Số quan binh bàng quan hơn phân nửa là binh Giang Bắc của Lưu Hiển, cũng có binh Chiết Giang, binh Phúc Kiến và binh Giang Tây, nhưng bất kể binh ở đâu đều từ trước đến nay chưa thấy qua trận thức như vậy, hoàn toàn nhìn đến hoa mắt thần mê, không tự chủ được cao giọng hoan hô, cũng không ai để ý đến cơn mưa to nữa, hoàn toàn chìm đắm trong trận diễn luyện tiền vô cổ nhân này.



Đột nhiên Thích Kế Quang giơ cao lệnh kỳ lên, quay ba vòng, quấn mặt cờ quanh cán. Chỉ thấy toàn bộ tướng sĩ cấp tốc hợp lại, hầu như là trong chớp mắt, Thích gia quân lúc nãy còn đan xen ngang dọc liền khôi phục phương trận chỉnh tề dày đặc như lúc đầu, vẫn chỉnh tề như dùng thước do ra.



Trong sự chấn động của toàn thể quan binh, thanh âm uy nghiêm to rõ của Thích Kế Quang đi qua màn mưa, đưa đến bên tai mỗi người:

- Từ xưa đến nay, tướng kiêu binh tất lười, binh lười trận tất bại! Đạo luyện binh xưa nay ở chỗ nghiêm tướng quân kỷ, kỷ luật nghiêm minh.



Quân lệnh chưa phát, dẫu trước Thái Sơn có đổ cũng không thể động, quân lệnh vừa phát, lưỡi dao gác ở trên cổ cũng phải xông lên trước, chỉ có như vậy mới có thể làm được nhanh như gió, bí hiểm như rừng, lan tỏa như lửa, vững như núi! Sau đó mới có thể bí mật như không, hành động như sấm sét, công vô bất khắc, chiến vô bất thắng!



Tại một góc giáo trường, mấy người Thẩm Mặc miễn cưỡng khen, nét mặt đầy thưởng thức nhìn tất cả. Thẩm Minh Thần khen ngợi:

- Thành tựu của Thích gia quân cũng không phải may mắn, Thích Nguyên Kính sau 100 tuổi, nhất định có thể sánh ngang với các danh tướng cổ đại xưa nay như Từ Đạt, Lý Tịnh, Chu Á Phu!



Thẩm Mặc không khỏi khen:

- Câu Chương huynh rất có ánh mắt!



Đương nhiên y biết, đánh giá lịch sử của Thích Kế Quang vượt qua cả hoàng đế, thủ phụ, cùng với bất kỳ ai tại thời đại này, sợ rằng Trương Cư Chính cũng không so được.



Nhưng lời này nghe vào tai người khác lại có hơi là lạ, Thẩm Minh Thần xì cười:

- Nhãn lực của ta nếu như có ý nghĩa ca ngợi, vậy ánh mắt của đại nhân thì nên ca ngợi thế nào mới tốt chứ?



"A ha ha ha" Thẩm Mặc vừa nghĩ, hiện tại Thích Kế Quang là do mình phát hiện, nói như vậy đương nhiên là có chút mèo khen mèo dài đuôi rồi, không khỏi cười nói: - "Ta quả thật rất tự hào" ngẫm lại xem! 100 năm sau, khi người ta nhắc đến Thích Kế Quang, đương nhiên không thể thiếu một câu, "Là người làm việc dưới trướng của Thẩm Mặc." khí thế bao nhiêu a...



Ấy khoan, vì sao đời trước của mình lại chưa bao giờ biết ông chủ của Thích Kế Quang là ai? Lẽ ra cần phải là Hồ Tôn Hiến, nhưng vì sao chưa thấy qua chứ?



Đương lúc miên man suy nghĩ thì giữa trường lại có động tĩnh mới, Thẩm Mặc vội vàng định thần nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ quân đội hoà vào nhau, trên giáo trường đông nghịt đứng đầy người, cũng phân không rõ đâu là Thích gia quân nữa rồi.



thấy Lưu Hiển nói khẽ với Thích Kế Quang câu gì, Thích Kế Quang liền lui ra phía sau một bước, tặng lại cho hắn trung tâm Giảng Võ đài. Lưu Hiển đảo ánh mắt qua quan binh dưới đài, giọng như chuông đồng nói:

- Nhìn Thích gia quân thao diễn, các ngươi có cảm tưởng gì?



Không ai dám nói, đương nhiên Lưu Hiển cũng không trông cậy vào có người trả lời, bởi vì đây là tra hỏi:

- Dù sao thì ta xấu hổ cực kỳ, xấu hổ vô cùng!

Giọng nói tràn đầy trung khí của Lưu Hiển quanh quẩn trên bầu trời giáo trường:

- Thảo nào đánh không lại phản quân, thì ra chúng ta sa đọa quá, trở nên kiêu ngạo, yếu ớt, bỏ rơi nhiệm vụ, coi nhẹ quân quy! Tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ trở lại con đường cũ 10 năm trước, triệt để biến thành một đám phế vật vô dụng chỉ biết khi dễ lão bách tính!



Thoáng dừng lại, hắn tâm tình kích động nói:

- Tỉnh lại hết đi! Đừng ngủ say trong công lao, thật ra có cái gì đáng khoe khoang đâu? Xuất lực toàn quốc, phải trả giá rất lớn mới đánh bại đám ô hợp do hải tặc, lãng nhân, thủy thủ, lưu manh cấu thành, nếu như Trung Sơn vương, Khai Bình vương dưới suối vàng có biết, khẳng định tức giận đến đội mồ sống dậy mà mắng những kẻ bất tài chúng ta!



Bị lão tổng binh mắng xối xả, các tướng sĩ đều cúi đầu, thì ra sau khi lừa mình dối người bị bóc trần lại là mất mặt khiến mặt người ta nóng rần lên như thế. . .



- Suy nghĩ đi! Nếu như gặp gỡ địch nhân lợi hại hơn cả giặc Oa, chúng ta ngăn cản thế nào? Không phải là ta đe dọa, nếu đến ngày đó thật, Đại Minh sẽ tái diễn bi kịch của Tống triều, mất nước thôi!

Lưu Hiển càng nói càng bi thương:

- Tỉnh lại đi các bạn! Đừng tiếp tục sa đoạ nữa!