Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 742 : Tâm tư của kinh lược đại nhân (4+5+6)
Ngày đăng: 17:50 30/04/20
[hide]
Trong sơn lâm đợi hết một ngày, lúc gần buổi trưa Loan Bân đột nhiên nói:
- Chúng ta phải chuẩn bị cho tốt, sắp tới rồi.
Lý Trân trừng to mắt nói:
- Sao tỷ phu biết.
- Ở trên núi đối diện ta đã bố trí cây tin tức.
Đối với cậu em vợ này Loan Bân hết sức nhiệt tình, nhưng không phải là vì yêu ai yêu cả đường đi mà là mà là hắn có tính toán của mình. Hắn kiên trì giải thích:
- Người trên đỉnh núi thấy đoàn xe đi qua thì sẽ phóng cây đến đây.
- Tỷ phu cũng thông minh thật đấy. - Lý Trân vui mừng nói, nhưng không cảm thấy là mình quá ngu xuẩn.
- Đừng nói nhảm nữa. - Loan Bân nghiêm mặt nói: - Ngươi chỉ huy nhân mã sườn núi bên này, ta đi đối diện chỉ huy một nửa khác. Đợi có quân mã qua đây, trước tiên đừng có cử động, đó khẳng định là thám báo của chúng, sau đó là nhân mã tiền quân, cũng bỏ qua nó luôn. Quân nhu lương thảo nhất định ở phía sau.
- Sau đó thì cướp con mẹ nó chứ? - Lý Trân rất là hưng phấn nói.
- Không.
Loan Bân lắc đầu nói:
- Cũng bỏ qua nó luôn, đợi hậu quân xuất hiện ngươi mới tung binh xuất kích, đừng để ý đến mấy xe quân nhu, cứ dùng thanh thế lớn nhất, dữ dội nhất tấn công chúng.
- Này là nghề của ta rồi, khà khà. - Lý Trân xoa tay nói: - Sau đó giết chúng nó sạch sẽ.
- Không giết. - Loan Bân lại lắc đầu nói: - Sau khi đuổi chúng đi, lập tức chuyển hướng xông tới trước, đuổi đám dân phu sợ hãi vỡ mật đến trong trận tiền quân, tiền quân thấy đại thế đã mất thì chỉ có thể chạy trốn theo thôi.
Rồi cười ha ha nói:
- Gặp phải phục kích, xe lương hơn 1000 cân sẽ phải bỏ lại, chúng ta đuổi người đi rồi, lại trở về thu dọn chiến trường, dễ dàng bao nhiêu nào.
- Không sai, ta thích. - Lý Trân hài lòng nói - Tỷ phu, ngươi âm hiểm thật đấy!
- Cái này gọi là mưu kế, không gọi âm hiểm. - Loan Bân đanh mặt lại, dặn dò: - Lát nữa cẩn thận một chút, đao kiếm không có mắt, đừng có mà liều lĩnh.
- Yên tâm đi. - Lý Trân kiêu ngạo khoát tay nói: - Tiễn có thể làm ta bị thương còn chưa làm ra đâu.
- Nghìn vạn lần đừng sơ suất. - Loan Bân lo lắng nói: - Bằng không thì tỷ ngươi thịt ta mất.
- Cẩn thận là tỷ phu đấy. - Lý Trân tùy tiện nói: - Đừng để cho tỷ của ta làm quả phụ.
※※※
Lại nói hai người dẫn quân mai phục lại đợi thêm một hồi, mới thấy từ xa bụi mù phất lên, sau đó mấy quan binh cưỡi ngựa mặc miên giáp màu hồng từ đầu đường giục ngựa chạy qua, một bên chán ngán nhìn xung quanh, một bên lớn tiếng nói giỡn không kiêng nể gì cả. Thoạt nhìn cũng không nhận thấy có phục binh ở ngoài mấy trượng.
Loan Bân không khỏi âm thầm tự đắc, chỉ có người trong nghề như ta mới có thể suy nghĩ đến mỗi một chi tiết có thể bị phát hiện, thậm chí ngay cả cây cỏ giẫm lên cũng sai người nâng dậy theo hướng gió, cũng chỉ có như vậy mới có thể làm cho thám báo của đối phương cách xa mấy trượng cũng nhìn không ra.
Thám báo thông qua đoạn cốc Ruột Dê này liền thổi lên tiếng còi trúc, sai mấy tiếng ba dài hai ngắn, đại đội nhân mã rầm rập bắt đầu chạy đến. Không ngoài sở liệu của Loan Bân, mấy trăm quan binh tay cầm đao thương dưới sự dẫn dắt của vài tên quân quan trên ngựa từ đầu đường quanh co khúc khuỷu mà đến. Hắn thậm chí có thể nghe được một quân quan nói:
- Đoạn đường này chật quá, bảo phía sau tăng tốc đi, nhanh đi qua lại nói.
- Không qua được đâu. - Loan Bân âm thầm đắc ý nghĩ.
Bởi vì đường chật, vì để cho xe vận lương thuận lợi đi qua, ngoại trừ 500 binh sĩ đoạn hậu, các quan binh áp vận còn lại tất cả đều đi qua trước, và chờ ở chỗ cửa ra. Bọn dân phu cũng không cần giục, trước kéo sau đẩy, đẩy từng chiếc xe vận lương xếp thành một đường chạy ra khỏi cốc Ruột Dê.
- Tròn 100 chiếc đấy...
Đám người Loan Bân không khỏi mở cờ trong bụng, có thể dùng trong một tháng rồi.
Chỗ hắn đang cao hứng vì phát tài, Lý Trân bên kia cũng khẩn cấp đến muốn giết người rồi, vừa thấy hậu quân đi vào sơn cốc liền hô lớn:
- Giết...
Người thứ nhất liền xông ra ngoài. Hộ vệ bên cạnh đều là thuộc hạ cũ của cha hắn, chỉ sợ hắn có việc bất trắc xảy ra nên đuổi theo xuống. Thấy nhiều người đã lao xuống, bọn thổ phỉ còn lại cũng lao xuống theo, công kích bắt đầu như vậy.
- Vội cái chó gì vậy!
Loan Bân ngại hắn động thủ quá sớm, nếu như trễ một lúc, để cho quan quân tiến vào sơn cốc mới xuất kích, khẳng định có thể tạo thành sát thương rất lớn, một lần là có thể làm tan rã ý chí chiến đấu của Minh quân. Tuy nhiên lúc này cũng không rảnh mà đi oán giận, chỉ có thể cũng chỉ huy quân đánh xuống.
Đương nhiên Loan Bân không tự mình xung phong, hắn đứng trên một tảng đá trong núi nhìn tình huống biến hóa trong cốc Ruột Dê, thấy đoạn hậu của Minh quân nhận được sợ hãi đã bị Lý Trân đuổi đi không còn bóng một tên rồi. Tuy nhiên Lý Trân cũng đuổi theo không còn thấy bóng dáng đâu. Loan Bân trong lòng thầm than một tiếng: "Quả nhiên đem lời của ta như gió thoảng bên tai. . ." Cũng may hắn cũng không trông cậy vào Lý Trân quá, chỉ cần 500 người của mình có thể xông lên, không quản quan quân nhân số là bao nhiêu, đều nhất định sẽ bị tan tác.
Bộ hạ của Loan Bân không chạy lung tung cùng Lý Trân mà là nhằm vào đoàn xe lương, hù cho đám dân phu đẩy xe chạy trối chết về phía trước, vừa lúc chặn lộ tuyến về viện trợ của tiền quân.
- Thành công rồi.
Loan Bân không khỏi thả lòng, căn cứ kinh nghiệm, lập tức tiền quân cũng nên tháo chạy thôi, sau đó đánh cướp thành công, mang theo chiến lợi phẩm về nhà.
- Chờ một chút. . .
Nhưng cuối cũng vẫn tới nhiều như vậy, trong đó còn có nhiều người hắn nhận ra, cái này đều không giả. Hà Tâm Ẩn một mặt an bài chỗ ở cho những người này, một mặt nói chuyện với họ, muốn biết Hách Kiệt kia có pháp thuật gì mà có thể làm cho những lão già bảo thủ này hồi tâm chuyển ý nhanh như vậy.
Kết quả người nào trò chuyện không được ba câu thì các tộc trưởng này sẽ có chút ngượng ngùng mà hỏi hắn, điều quan phủ đồng ý sẽ thực hiện sao? Lúc nào họ có thể nhận được? Khiến cho hắn không hiểu ra sao, chỉ phải hàm hồ ứng phó cho qua, ngoảnh lại liền đẩy Hách Kiệt vào trong nha môn, ép hỏi hắn sao lại lừa gạt những người đó.
- Lừa gạt gì chứ? - Hách Kiệt bất mãn nói: - Ta thân là mệnh quan triều đình, sao có thể gạt người hả?
- Ngươi đồng ý cái gì rồi? - Hà Tâm Ẩn đổi lại cách nói khác: - Nói mau, bằng không thì theo ta đi gặp kinh lược đại nhân!
- Gì mà nóng thế, Hà đại hiệp. - Hách Kiệt cười khổ nói: - Được thôi, ta nói cho ngươi, ta đáp ứng với họ là chỉ cần đồng ý tới, khi trở lại sẽ có hậu lễ tặng.
- Hậu lễ gì?
Hà Tâm Ẩn hồ nghi nói. Hắn không tin con quỷ nghèo huyện lệnh này có thể đưa ra "hậu lễ" gì.
- Còn có thể là gì...
Hách Kiệt bĩu môi nói:
- Đương nhiên là lương thực rồi.
Trong cái năm mùa màng thất thu này, không có gì có lực mê hoặc hơn lương thực.
- Bao nhiêu? - Hà Tâm Ẩn nheo mắt nói.
- Con số này. - Hách Kiệt vươn bày tay ra.
- 5000 cân? - Hà Tâm Ẩn giật mình.
- Sai, là 50.000 cân. - Hách Kiệt rốt cuộc cho ra đáp án.
- Tổng cộng 50.000 cân?
- Mỗi thôn đều là 50.000 cân. - Hách Kiệt nhún nhún vai nói.
- Đó chính là. . .1 vạn thạch lương thực đấy. - Hà Tâm Ẩn choáng váng, đợi phục hồi tinh thần lại liền tóm lấy cổ áo của Hách Kiệt nói: - Đi, theo ta đi gặp đại nhân!
- Buông ta ra. . .
Hách Kiệt cố vùng vẫy:
- Sao ngươi lại thô lỗ thế?
- Thô lỗ? Ta còn muốn đánh ngươi nữa đấy! - Hà Tâm Ẩn giơ nắm tay ra: - Ngươi biết đem 1 vạn thạch lương thực vận vào trong núi phải tốn bao nhiêu tiền không?
Thoáng dừng lại, hắn đề cao giọng nói:
- Hơn 5 vạn lượng bạc, vì chút việc nhỏ như thế mà ngươi dám dùng bao nhiêu bạc vậy hả?
Hách Kiệt giãy dụa vài cái, thấy không thể lay động được bàn tay như kìm sắt của đối phương, hắn đành phải để mặc nắm lấy:
- Ta chưa bỏ tiền? chỉ có ưng thuận thôi mà.
- Ưng thuận không cần thực hiện sao? Vậy càng ghê tởm hơn!
Hà Tâm Ẩn càng tức giận, vung tay tát cho Hách Kiệt một cái, làm hắn chảy máu mũi. Hà Tâm Ẩn vẫn còn giận không thể nhịn:
- Uy tín của quan phủ lẽ nào chỉ trị giá có 5 vạn lượng bạc? chính bởi vì cái loại khốn khiếp ăn nói ba hoa như ngươi, triều đình mới mất sạch uy tín, đánh mất cả sự tín nhiệm của bách tính!
Rồi giơ tay lại muốn đánh.
Hách Kiệt đã bị đánh cho sưng vù cả nữa bên mặt, hàm hồ nói:
- Ta nói 5000 cân là đủ rồi, là đại nhân nói 50.000 cân...
- Ngươi còn muốn vu oan? - Hà Tâm Ẩn không tin Thẩm Mặc có khả năng đưa ra chủ ý vô liêm sỉ như vậy.
- Ngươi nghĩ ta có cái gan đó hả?
Hách Kiệt bĩu đôi môi như miếng thịt trâu:
- Đại nhân nói, 5000 cân thì keo quá, không thấy được sự rộng rãi của triều đình, vốn bảo ta hứa hẹn 10 vạn cân, sau đó ta tiếc tiền quá, mới tự chủ trương, tiết kiệm phân nửa cho triều đình. . .
Nói rồi khóc òa lên:
- Hu hu, ngươi còn đánh ta. . .
- Thật sao? - Hà Tâm Ẩn hồ nghi nói.
- Không tin ngươi đi hỏi đi...
Hách Kiệt nhân cơ hội giãy khỏi tay hắn, bụm mặt nói:
- Là giả thì ngươi cứ đánh chết ta đi.
- Ngươi chờ đấy cho ta!
Hà Tâm Ẩn lạnh lùng bỏ lại một câu, rồi xoay người bước nhanh ra ngoài, nếu đúng như lời Hách Kiệt nói, cách làm thích việc lớn hám công to của Thẩm Mặc khiến hắn thật quá thất vọng.
[/hide]