Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 78 : Mại và lập (3)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Thẩm Mặc ngẩng đầu nhìn tầm lưới, lại nhìn hoàng hôn sắp xuống, hô to một tiếng:

- Đuổi theo! Đám chim này không bay nổi đâu.

Liền cùng Trường Tử chạy trước đuổi theo.



Thẩm Kinh thấy rất buồn bực, nhưng hai người kia đã chạy xa rồi, chỉ đành thở hộc hộc theo ở đằng sau.



Bọn họ một bên nhìn hướng tấm lưới bay, một bên đuổi sát theo bờ sông, cho tới một khắc sau, dần dần chạy tới chỗ đông người nhưng vẫn chưa đuổi kịp.



Trên sông khắp nơi là thuyền cá bỏ neo, những người dân thu dọn đồ đánh cả trên thuyền thấy ba đứa bé mặc áo ngắn quần cộc, đi chân đất chạy như điên đuổi theo lưới chim trên trời.



Đúng là quang cảnh lạ, mọi người lần lượt dừng công việc trên tay, đưa mắt nhìn theo bọn họ chạy về đằng xa, còn không quên cười nhạo mấy câu:

- Đúng là ba tên người đời, chim bay trên trời, người chạy dưới đất, làm sao mà đuổi được?



Thẩm Mặc thì chẳng thèm để ý vẫn ra sức đuổi theo, Trưởng Tử chẳng nói một lời theo sau, cũng không hề có ý dừng lại.



Thẩm Kinh cố chết theo kịp, vừa chạy vừa thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, nói:

- Ta bảo này, chúng ta đừng đuổi nữa, như bọn ngốc vậy, để người ta cười cho, hay là nghỉ một chút đi.



Thẩm Mặc đứng lại một lát, cũng thở không ra hơi nói:

- Không! Không thể nghỉ, chạy thêm một lúc nữa là có thể đuổi kịp rồi.

Nói xong lại tiếp tục chạy về phía trước, Trường Tử tiếp tục đuổi theo, Thẩm Kinh chửi mấy câu gì đó không rõ, cũng đành theo nốt.



Không bao lâu sau, tịch dương lạc sau triền núi, ráng đỏ giăng đầy trời, không trung phủ một màu đỏ mỹ lệ, đẹp tới mức làm tim người ta đạp mạnh.


Y nhìn nữ tử đó, nữ tử đó cũng nhìn y. Trong đôi mắt trong sâu như đầm nước, trước tiên là sợ hãi, tiếp đó là kinh ngạc, cuối cùng là biến thành ánh mắt không sao tin nổi.



Lúc này một nha hoàn xinh xắn dẫn mấy tên gia hỏa trông có vẻ như bảo tiêu từ thương thuyền chạy ra, vừa thấy có kẻ dám xâm phạm tiểu thư nhà mình, nha hoàn tức thì nổi giận, quát lớn một tiếng:

- Bắt lấy cho ta.



Đám bảo tiêu hùng hổ lao tới, không ngờ chưa chạy được mấy bước, nha hoàn ra lệnh kia lại quát một tiếng:

- Lui lại.

Đám bảo tiêu tí nữa thì ngã xuống nước, có vị lão huynh thậm chí vẹo cả lưng.



Nhưng ngoài tiểu thư, Họa Bình tỷ là lớn nhất, bọn chúng cũng chỉ đành ấm ức giương đôi mắt phun lửa nhìn Thẩm Mặc.



Thẩm Mặc đã chuyển ánh mắt lên đám chim của mình, thì ra cái lưới kia rơi xuống dưới chân vị tiểu thư kia.



Cô nương mặc dù xinh đẹp, nhưng lại chẳng phải của mình, cứ nên xin lại chim thì thực tế hơn. Thẩm Mặc y phục không chỉnh tề, không tiện lên thuyền của người ta. Hơn nữa bản thân còn có lỗi lỗ mãng xúc phạm, nếu gây ra điều tiếng thì không hay.



Chính đang không biết phải làm sao thì Thẩm Mặc liền nhìn thấy một người quen dẫn đám bảo tiêu đi ra, lòng thở phào biết không sao nữa. Ngượng ngùng cười nói:

- Họa Bình cô nương, trước nay luôn được cô nương chiếu cố, không có gì báo đáp. Tặng cho tiểu thư nhà cô nương một bọc chim quý làm lễ tạ ơn.

Nói xong không đợi cho Họa Bình lên tiếng, liền tung người vào dòng nước, biến mất trong dòng nước dưới ánh hoàng hôn.



Họa Bình ngơ ngẩn nhìn từng làn sóng dần biến mất, nhất thời có chút si dại.