Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 765 : Đại hạn (2-3)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Sáng hôm sau quả nhiên Cao Củng tới xin nghỉ phép, nhưng không gặp được người, hỏi ra mới biết Từ Giai tới cung Thánh Thọ rồi, ông ta vốn có thể để lại tấu từ chức, nhưng muốn chất vấn trước mặt Từ Giai một phen, dù không thay đổi được kết quả thì cũng hả giận.



Nên ông ta ngồi đợi, đám ti trị lang liền tới nịnh bợ, Cao Củng chẳng có tâm tình nào, nên phản ứng rẫn lạnh nhạt. Có người giỏi quan sát đoán ý liền nói:

- Cao các lão một rồi, chứng ta đừng ở đây om sòm nữa, giải tán thôi.

Vốn là lời giải vây của hắn, đợi Cao Củng xuống thang.



Ai ngờ Cao Củng sầm mắt xuống:

- Các lão cái gì? Hoàng thượng phê chuẩn chưa?



- Các lão ... À đại nhân giáo huấn đúng lắm.

Người kia vội nhân sai:

- Ti chức đường đột rồi.

Liền cao lui với đồng sự.



Cao Củng chẳng thèm để ý tới đám tôm tép, nhắm mắt dưỡng thần, đợi một canh giờ mới thấy Từ Giai.



Từ Giai lên tiếng trước:

- Túc Khanh có chuyện gì thế?



Cao Cùng đợi tới lửa giận bừng bừng, liền đứng dậy nói:

- Hạ quan muốn nghỉ phép.



Từ Giai có chút bất ngờ:

- Vào trong nói chuyện.



Cao Củng muốn lý luận với ông ta đương nhiên không thể nói ngoài hành lang.



- Ngồi đi.

Người hầu mang trà lên, Từ Giai bỏ mũ quan ngồi xuống thái sư ỷ.



Cao Củng chẳng khác khí, ngồi xuống đối diện với Từ Giai, nói thẳng:

- Hạ quan sức khỏe không tốt, muốn nghỉ một thời gian.



- Ta thấy ông khỏe lắm mà.

Từ Giai cười:

- Ta nhìn mà hâm mộ.



- Bệnh bên trong, nhìn bên ngoài không thấy.



- Cố gắng một chút.

Từ Giai dùng giọng điệu thương lượng nói:

- Trọng trách nội các quá nặng, ông có đại tài, phải chia sẻ với lão phu.



- Có Dương Duy Ước là đủ rồi.

Cao Củng khai hỏa.



Không ngờ Từ Giai thở dài, mặt đầy tiếc nuối:

- Lần này ông ta không thể nhập các.



- Vì sao?

Cao Củng tưởng mình nghe nhầm.



- Kết quả đình thôi bị hoàng thượng phủ quyết, Dương Bác xuống, Lý Xuân Phương lên.

Nói xong lấy ra tấu sớ trình cho hoàng thượng.



Cao Củng mở ra xem, quả nhiên trong bốn cái tên, chỉ có hai chữ Dương Bác là không được khoanh đỏ.



- Sao có thể thế được?

Cao Củng vẫn chưa tin.



- Lão phu cũng không biết phải nói gì với Dương Duy Ước đây.

Từ Giai mặt đầy khổ não:

- Túc Khanh vất vả giúp lão phu một lần đi.


Không ngờ hiệu quả vô cùng tốt, đầu óc Gia Tĩnh đế hoàn toàn tỉnh táo lại, ông ta nhớ lại cuộc đời của mình, từ tuổi thơ ở An Lục, tới năm tháng làm hoàng đế, rồi Hải Thụy dâng sớ ... Không ngờ những vấn đề cả đời nghĩ không thông lại thông suốt hết.



Tới khi ngươi chẳng cần gì nữa mới cho ngươi thứ ngươi thứ ngươi cần nhất, đúng là tạo hóa trêu người.



Thấy Gia Tĩnh đế nghe tới ngây ra, Hoàng Cẩm cho rằng ông ta nghe phát chán rồi, liền nói:

- Chủ nhân, chúng ta đổi Công khúc nhé, ban nhạc Ngụy Lương Phụ dạy lên..



- Đọc.



- Đọc gì ạ?



- Trì An sớ.



- Hả?

Hoàng Cẩm cả kinh, chẳng lẽ hoàng thượng muốn dùng cách tự sát mới?



- Đọc đi...

Giọng Gia Tĩnh đế trở nên sốt ruột.



- Vâng, vâng đọc ...

Hoàng Cẩm vội lục lọi, may mà còn giữ, liền mở ra đọc nhỏ:

- Thần hộ bộ Vân Nam thanh lại ti Hải Thụy cẩn tấu...



- Đọc to lên chút, ngủ rồi à?



- Người làm vua là chủ thần dân vạn vật, trách nhiệm nặng nề..

Hoàng Cẩm đánh đặt to hơn.



Gia Tĩnh đế nghe rất chăm chú, đây là lần đầu tiên ông ta bỏ đi sự kiêu ngạo và ngang ngược của đế vương, nghe lời chối tai, càng nghe càng không thấy chối tai ..



Từ Giai tới bên ngoài tẩm cung, nghe thấy Hoàng Cẩm đọc lớn tấu sớ, lòng giật đánh thót, chẳng lẽ hoàng đế oán niệm tới mức sắp chết vẫn chưa tiêu tan được?



Liền vội đi vào, vì cảm động những ngày qua ông ta bất kể ngày đêm hầu hạ, Gia Tĩnh đế đặc biệt cho Từ Giai csó thể vào tẩm cung bất kỳ lúc nào không cần thông báo.



Vào bên trong mới có cung nhân khẽ thông báo:

- Từ các lão tới.



- Vua không chấp chính, thần không rõ chức trách ....

Chưa được lệnh Hoàng Cẩm vẫn tiếp tục đọc.



Gia Tĩnh đế mắt vẫn trơ ra nhìn trần nhà, Từ Giai đợi rất lâu mới nghe hoàng đế than:

- Người này lòng trung sánh với Tỷ Can, trẫm ngu xuẩn chẳng khác gì Trụ vương.



Từ Giai vạn lần không ngờ tới, nhưng vội nói:

- Đại Minh không có Tỷ Can, càng không có Trụ vương, hoàng thượng ngã bệnh nên mới tự trách mình.



- Các lão.

Gia Tĩnh đế gọi rất thương cảm.



- Có thần.



Gia Tĩnh đế nhìn ông ta, ánh mắt chẳng còn âm trầm khó lường như xưa, chỉ có thê lương và bi ai:

- Từ ngày đó trẫm đã biết Hải Thụy nói không sai, thiên hạ chán trẫm lâu rồi, trẫm làm hoàng đế thực quá kém. Sao bao năm không có ai nói thẳng cho trẫm?



Mặc dù lòng đầy mưu mô, nhưng Từ Giai có thể cảm nhận được hoàng đế nói thật lòng, có điều ông ta chẳng thể nói hết lời trong lòng ra được:

- Chính sự quốc gia rắc rối, thánh nhân cũng phạm phải sai lầm. Hơn nữa chúng thần chưa tận trách, sao có thể trách hết quân thượng.



Gia Tĩnh nhìn Từ Giai rất phức tạp:

- Khổ cho khanh rồi.



Trái tim trơ lỳ qua mấy chục năm đấu tranh của Từ Giai bị bốn chữa đơn giản của hoàng đế làm yếu mềm, nước mắt ủy khuất tuôn ra nghe hoàng đế nói:

- Khanh còn khổ hơn cả Nghiêm Tung, trẫm biết mình là vị chủ nhân khó hầu hạ, Nghiêm Tung chỉ hầu hạ tốt trẫm, khanh còn chiếu cố tới bách quan, tới giang sơn ...