Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 8 : Thẩm gia đại viện (2)

Ngày đăng: 17:40 30/04/20


Tứ thiếu gia đột nhiên nhận ra, tên thiếu niên nhỏ hơn mình hai ba tuổi này rất là tuyệt vời.



Hắn mân mê hàm nghĩ một lúc nói nhỏ:

- Hay là ngươi xin lỗi Thất cô nương một câu, chuyện này coi như xong.



Thẩm Mặc còn chưa nói gì, Thất cô nương vẫn luôn giỏng tai lên nghe đã không chịu, thét lên:

- Không được! Y hại cháu thành ra thế này, không thể cứ thế mà xong được.



Tứ thiếu gia cũng thấy nhiều người biết rồi, cứ thế mà bỏ qua sẽ khiến người ta xì xào, nói không chừng còn gây họa cho mình. Nghĩ tới đây nháy mắt với Thẩm Mặc:

- Yên tâm đi, chỉ cần không phải ngươi sai, bản công tử sẽ nói đỡ cho ngươi.



- Tứ thúc...

Thất cô nương ủy khuất nói.



Tứ thiếu gia nhìn bầu trời xanh ngoài hành lang, cười khan nói:

- Hôm nay trời trong xanh, thật là khoan khoái.



Rồi cắm đầu đi không nói nữa.



Đi qua mấy cổng vòm, đoàn người tới sân của gian thứ ba, Tứ công tử bảo bọn họ đợi bên ngoài, một mình đi vào trước thông báo.



Nơi này hiển nhiên là cực kỳ trong yếu trong phủ, có tới mười hai cánh cửa hướng về phía nam, bên trên khắc "xuân hạ thu đông", "ngư tiều canh độc", "cầm kỳ thư họa", tạo hình cổ kính, điêu khắc tinh tế, thiếu chút nữa làm Thẩm Mặc nhìn không dứt mắt ra được.



Lát sau Tứ thiếu gia đi ra nói:

- Đại lão gia gọi các ngươi vào.
Điều này không khó lý giải, hiện giờ người ta đang thất thế, nhưng ai mà biết được kỳ thi sau người ta có là cá chép trở mình vượt long môn hay không? Cho nên mọi người rất giữ chừng mực, để ngày sau còn dễ nhìn mặt nhau. Cho nên lâu dần liền hình thành một quy củ, trừ trường hợp chính thức ra, nếu có thể miễn quỳ thì được xã miễn.



Thẩm Mặc năm ngoái tham gia khoa thi, nhưng vì mẫu thân mắc bệnh nặng đành phải bỏ dở giữa chừng, điều này chẳng phải chuyện mất mặt gì, ngược lại còn rất vinh quang, được người ta gọi là có hiếu.



Nhưng dù sao y cũng đã thi huyện, cũng được coi như là đồng sinh rồi, nên có tư cách xưng đồng sinh, hơn nữa còn là loại đồng sinh ít mất mặt nhất.



Thẩm Mặc nghe lời đứng dậy luôn, vái thật sâu:

- Thẩm Mặc ra mắt Thẩm đại lão gia.



- Miễn lễ, miễn lễ.

Thẩm lão gia tươi cười:

- Ngươi là công tử của Thẩm tướng công phải không?



- Hồi bẩm đại lão gia, chính là học sinh.

Thẩm Mặc lễ phép nói:

- Gia phụ tướng dạy, nhờ ân đại lão gia thu nhận khi cha con ta khi lạc nạn, cha con ta không có gì báo đáp, chỉ đành ghi tạc trong lòng...



Thẩm lão gia xua tay, vờ không vui:

- Các ngươi chẳng lẽ không phải là con cháu Thẩm gia sao? Nói thế là thành xa lạ rồi.



Từ thời cha Thẩm Hạ chia nhà rời ra ngoài, kỳ thực không được tính là người của Thẩm gia nữa, nhưng luận thân thích, thì cũng không có gì là sai.



Thấy bọn họ đối đáp sôi nổi, Thất cô nương cảm thấy chuyện này sắp hỏng rồi, sốt ruột chen mồm vào:

- Đại gia gia, chính là y hai tôn nữ thành ra như thế này.