Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 80 : Chúc phúc (2)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Ánh lửa lay động trong bồn than, chiếu lên khuôn mặt lúc sáng lúc tối của Trường Tử, hai tay hắn cầm chén trà, chậm rãi nói:

- Chẳng giấu nổi ngươi cái gì cả, nói thực nhé, gần đây lòng ta không được yên ổn lắm.



- Ồ?

Thẩm Mặc nhìn hắn một hồi, gật gù nói:

- Đúng là tới tuổi tơ tưởng đến nữ nhân rồi.



Trường Tử thiếu chút nữa thì rớt chén xuống đất, vội vàng giải thích:

- Không phải là chuyện đó.

Nói rồi cau mày lại, ấp a ấp úng:

- Ta không muốn làm thương nhân cả đời.

Sợ Thẩm Mặc giận, hắn lại vội giải thích:

- Không phải, nếu ngươi không có cách nào khác, ta vẫn cứ sẽ tiếp tục làm.



Thẩm Mặc chẳng hề bất ngờ, mỉm cười nói:

- Chẳng ai bảo ngươi làm làm cả đời, hiện giờ chúng ta đã quen thuộc chuyện này, chẳng ai lừa gạt được nữa, có thể tìm một chưởng quầy tài cán làm là được, không ngại gì cả.

Tới đó thay đổi đề tài:

- Vậy thì ngươi muốn làm cái gì?



- Ta muốn ...

Trường Tử cúi đầu xuống, nói nhỏ:

- Muốn đi lính.



Nụ cười của Thẩm Mặc tức thì cứng lại, nửa ngày trời mới chậm rãi nói:

- Còn có chí hướng khác không?



Trường Tử lắc đầu, cắn môi nói:

- Ta chỉ muốn đi lính thôi.



Thẩm Mặc cũng lắc đầu, nghiêm mặt lại:

- Ngươi có thể đi hỏi cha ngươi, xem xem thúc ấy có đồng ý không.
Thẩm Mặc gật đầu để hắn đi trước.



Đợi Trường Tử đi rồi, Thẩm Mặc khẽ nói:

- Ngươi trở về bao giờ thế?



- Tối hôm qua.

Thẩm Kinh cầm lấy chén trà của Trường Tử uống ừng ực, xong nhổ phì phì:

- Đắng chát.



Thẩm Mặc cười:

- Trà đắng hay là công việc khổ?



- Đương nhiên là công việc khổ rồi!

Thẩm Kinh mặt mày rầu rĩ:

- Ngươi nghĩ mà xem, cuối năm rồi ta phải ở thành Nam Kinh van hết ông này bà nọ.

Nói rồi cao giọng ca giọng tuồng Côn Sơn:

- Khổ chết ta rồi...

Hiển nhiên là tới sông Tần Hoài chơi quá nhiều.



- Được rồi, được rồi. Xem như ngươi khổ cực.

Thẩm Mặc vội vàng vỗ về:

- Mau nói chính sự đi.



Thẩm Kinh lúc này mới thu lại cái vẻ mặt cười cợt, gật đầu nói:

- Chuyện của lão thúc ta không tận tâm tận lực sao được? Làm ổn hết cả rồi.

Liền kể hết từ đầu tới đuôi chuyện hắn đi Nam Kinh cho Thẩm Mặc nghe.



Chuyện này phải bắt đầu nói từ trên người Thẩm Hạ. Nhắc lại chuyện ông tới huyện nha Hội Kê làm việc, trước tiên làm từ chức "thiếp thư", dựa theo lời nhi tử dạy, hòa thiện với người, khẳng khái rộng rãi, không tới nửa năm liền kết giao rộng rãi, ai ai cũng xựng tụng là "Thẩm tướng công một lòng vì việc chung."



Kết quả cuối năm ngoài vị Chu Kinh Thừa tới tuổi nghỉ hưu, tri huyện theo thông lệ giữ lại, nhưng Chu Kinh Thừa thấy mấy vị quan trên đều trẻ hơn mình, thực sự là không trông mong gì nữa, hơn nữa những năm qua ông ta ăn cả của nguyên cáo bị cáo, sớm đã kiếm đủ rồi, quyết ý về nhà ngậm kẹo dừa trêu cháu.