Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 781 : Tây phong phá (5+6)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Vạn Toàn thành, đốc soái phủ lâm thời.



Cuối cùng cũng bỏ được bộ giáp chết tiệt kia xuống, Thẩm Mặc thay thường phục của mình, nằm trên ghế dài, xoa xoa cái cổ tê dại, nói với Hồ Dũng:

- Cho mấy nữ tử kia về đi...



- Đây là tâm ý của quan viên địa phương.

Hồ Dũng nháy nháy mắt:

- Cũng chẳng có ý gì, chỉ đơn giản để xoa bóp giúp đại nhân, nghe nói thủ pháp rất tốt.



- Nếu như cho bọn họ vào, ta rớt vàng ra quần mất, nói cũng lắp bắp nữa.

Thẩm Mặc cười mắng, giọng nói nhỏ xuống:

- Ngươi hãy nói cho người dưới được rõ, lần này vì ta cương quyết ra mặt, nên đã đắc tội với Sơn Tây bang, bọn chúng chỉ mong tìm được cơ hội gán cho ta cái tội danh ở chiến trường còn đi chơi gái, là có thể cho ta tù mọt gông. Chuyện này phải nắm rõ ràng, đừng để chúng gây sự với bản quan.



- Vậy... để bọn họ trở về vậy.

Hồ Dũng đau lòng nói.



- Lăn sang một bên đi...

Thẩm Mặc đá hắn một cước, cười với Niên Vĩnh Khang:

- Chê cười rồi.



- Hồ huynh đệ thật biết nông sâu.

Niên Vĩnh Khang cười nói:

- Chúng ta đã đem tin tức giả truyền ra, đám người Yêm Đáp hẳn là sẽ tin tưởng.



- Không tin cũng chẳng sao.

Thẩm Mặc xoa tay, dịch người tới gần chậu than nói:

- Người Mông Cổ đối với việc công thành bẩm sinh sợ hãi, chỉ là thừa dịp Thạch Châu không kịp trở tay mới chiếm được một thành, vì vậy đột nhiên thấy có lòng tin muốn công nốt thành Vạn Toàn.

Lúc này thị vệ bưng trà còn nóng hổi lên, Thẩm Mặc cầm lấy một chén, ra hiệu Niên Vĩnh Khang cũng cầm một chén, nhẹ nhàng thổi nói:

- Tào Quế luận chiến cố sự, ngươi đã nghe qua chưa?



- Ta từng theo Thanh Hà công học qua mấy năm đèn sách.

Niên Vĩnh Khang khẽ cười đáp.



- Vậy đương nhiên là biết đạo lý "Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt".

Dưới ánh lửa, con ngươi Thẩm Mặc lấp lánh sáng, thong thả nói:

- Ngày hôm nay xem như là đệ nhất cổ, ngày mai đệ nhị cổ cho bọn họ nhụt chí, làm cho bọn họ bỏ hẳn ý muốn công thành.

(nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: đánh một hồi trống thì hăng hái, hồi thứ hai thì giảm, hồi thứ ba thì hết)



Niên Vĩnh Khang không ngừng gật đầu, bưng chén nói:

- Đại nhân dự định thế nào?



- Yêm Đáp mời ta tới chỗ hắn.

Thẩm Mặc cười nói:

- Ta cũng mời hắn vào thành, đương nhiên ai cũng sẽ không chịu.

Thẩm Mặc thoáng dừng lại rồi nói tiếp:

- Nhưng ta sẽ cho người đi đại diện nói chuyện cùng hắn.



- Là ai?

Niên Vĩnh Khang hỏi.



- Cho gọi Lý tướng quân đến.

Thẩm Mặc phân phó một tiếng. Chẳng mấy chốc Lý Thành Lương sắc mặt âm trầm đi vào... Hắn lần này tới đây vốn là muốn giết địch lập công, ra oai một phen, không ngờ lại bị Thẩm Mặc nhẹ nhàng cướp lấy, chỉ có thể thành người đứng bên cạnh mà xem, cho nên trong lòng rất không thoải mái.



Có điều hắn rất biết điều chỉnh cảm xúc, cung kính nói:

- Đại nhân, ngài tìm ta.



- Trong lòng ngươi chắc đang rất hối hận, nếu như lúc trước đi Cư Dung quan thì tốt rồi.

Thẩm Mặc nhìn hắn cười cười.



- ...

Thấy Thẩm Mặc không quên cảm nhận của bản thân, oán khí trong lòng Lý Thành Lương cũng nguôi bớt, cúi đầu nói:

- Bên cạnh ngài không thể không có ai.




Hai người bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, đến nỗi phát hiện gỉ mắt của đối phương cũng không ít.



Cuối cùng vẫn là Yêm Đáp không chịu nổi, khoát tay nói:

- Thả người...



-o0o-



Đúng như Thẩm Mặc dự liệu, lần này tù binh của Yêm Đáp phần lớn đến từ Thạch Châu thành, cùng người Mông Cổ có huyết hải thâm cừu, Yêm Đáp muốn đem bọn họ nô dịch quả thật rất khó, không bằng tìm kiếm một đám tù binh khác thì hơn. Cho nên Yêm Đáp mới có thể đáp ứng thoải mái như vậy, đem những tên tù binh vô tích sự này thả đi.



Nhìn trùng trùng điệp điệp con dân Đại Minh đi về phía Vạn Toàn thành, Lý Thành Lương khẽ thở dài, thầm nghĩ cuối cùng cũng không làm nhục sứ mệnh.



Chợt nghe Triệu Toàn âm trầm nói:

- Bây giờ có thế đem vật cho ta rồi chứ.

Nói rồi lạnh lùng cười nói:

- Đám dân chúng cũng chưa đi xa lắm đâu...



Lý Thành Lương gật đầu, lấy phong thư từ trong lòng đưa cho hắn. Triệu Toàn kiểm tra lại một lần thấy không có nhầm lẫn mới giao cho Yêm Đáp.



- Mời Đại Hãn mau chóng phái người cùng theo ta trở về, để trao đổi cụ thể việc nhập cống với đại nhân của ta.

Thấy Yêm Đáp cất phong thư đi, Lý Thành Lương bèn lên tiếng.



Yêm Đáp liền đáp ứng, hỏi quý tộc dưới quyền:

- Trong các ngươi ai muốn đi?



Đây chính là một việc tốt chưa từng thấy, làm mưa làm gió, hưởng lạc vô biên, còn có thể nhận được rất nhiều lễ vật, rất nhiều người hăng hái xin đi, biểu hiện bản thân nguyện chịu khổ vì Đại Hãn.



Cuối cùng Yêm Đáp chọn ra từ đám người thúc thúc và tiểu điệt của hắn, đương nhiên còn có cả Tiết thiền Triệu Toàn, hơn nữa tổng cộng hộ vệ cũng hơn một trăm người, hợp thành một sứ đoàn.



Đội ngũ chuẩn bị xuát phát, nhưng Yêm Đáp lại cho người giữ Lý Thành Lương lại, cười lớn nói:

- Bọn họ biết đường, Lý tham tướng không cần phải nhọc công, hãy ở lại uống rượu cùng ta.

Yêm Đáp không phải là tiểu hài tử lên ba, cũng đã vài chục năm sống trên đời, nhân chứng vật chứng đều giữ lại, trong lòng càng yên tâm hơn.



Nhìn đám võ sĩ Mông Cổ nhìn chằm chằm vào mình, Lý Thành Lương thầm than trong lòng: "Làm anh hùng quả thật không dễ...", thôi thì ra sao thì ra, cười nói:

- Cung kính không bằng tuân mệnh.



-o0o-



Thẩm Mặc đứng trên tường thành, nhìn Cẩm Y Vệ ở ngoài thành thẩm tra bách tính trở về... Đây là việc rất cần thiết, nếu để cho gian tế trà trộn vào thành, như kiểu "Ngựa gỗ thành Troa" gì gì đó, thì chuyện sẽ vui lắm.



Cũng may thẩm tra không khó lắm, bởi vì những nam đinh này phần lớn đến từ Thạch Châu thành, có quan hệ họ hàng hang hốc với nhau. Lúc này mới thấy được lợi ích của việc chế độ hộ tịch nghiêm ngặt, chỉ cần lệnh cho bảo giáp (*) đứng thành từng đội, tra hỏi từng đội một, lại xác minh cho nhau thì sẽ không xảy ra sơ sót... Huống hồ những người này có huyết hải thâm cừu với người Mông Cổ, không có khả năng che giấu cho gian tế.

(* bảo giáp: chế độ biên chế hộ tịch ngày xưa để quản lý nhân dân theo nhiều tầng. Một số nhà hợp thành một giáp; một số giáp hợp thành một bảo; giáp có giáp trưởng; mỗi bảo có một bảo trưởng)



Cuối cùng còn lại mấy trăm người không có cách nào chứng minh được... Có người nói là đến từ thôn Trấn Thượng, chỉ có thể ủy khuất bọn họ một chút, bịt kín đầu, trước tiên cho tập trung vào một chỗ để trông giữ. Đối với kinh nghiệm phong phú của Cẩm Y Vệ mà nói, chuyện này chẳng phải chuyện chơi.



- Đại nhân không cần lo lắng, Cẩm Y Vệ đều có hoả nhãn kim tinh, chắc sẽ không xảy ra sơ sót.

Niên Vĩnh Khang thấp giọng nói:

- Nhưng thật ra ngài không nên để bọn họ có được phong thư làm chứng.



- Ha ha...

Thẩm Mặc thảnh thơi cười nói:

- "Luyện binh kỷ thực" của Thích Kế Quang là do ta và hắn cùng biên soạn.



- A?

Niên Vĩnh Khang nghe câu nói không đầu không đuôi của y mà cảm thấy hồ đồ.



- Tư tưởng chủ đạo của nó là...

Khóe môi Thẩm Mặc nhếch lên,cười giống như mỗi lần mưu kế được thực hiện thành công nói:

- Trước tiên phải đứng ở thế bất bại, sau đó mới cầu chiến thắng.

Nói xong lại sờ sờ cằm:

- Có điều tính mệnh của tiểu Lý thật đáng lo lắng...