Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 784 : Nội các đại học sĩ (1+2)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Từ Dưỡng Chính lên tiếng:

- Hay chúng ta phát đồ? Huynh vừa rồi chẳng nói mấy thứ kia nhiều lắm sao? Chọn luôn cái gì đáng tiền hạ giá tính bằng lương là được.



- Ý kiến hay vừa giảm tồn kho, lại giải quyết được lương bổng, đúng là vẹn toàn. Thì ra huynh có chủ ý sẵn, vừa rồi còn làm người ta hồi hộp.



- Cùng đường mà thôi, nếu không dùng cách này người ta chửi cho thối mặt.

Từ Dưỡng Chính lắc đầu.



Trương Cư Chính nghĩ cũng phải, chuyện này chấp hành thế nào cũng có trở ngại. Biến bạc thành một đống thứ chẳng ăn được, dùng không hợp, sẽ có bao nhiêu quan viên bất mãn? Huống hồ nếu bán quy mô lớn, sẽ khiến đồ mất giá, tiêu thụ đình trệ, nếu không đổi sang được tiền, người ta chửi hộ bộ chết thôi.



Càng nghĩ càng thấy rắc rối, Trương Cư Chính nghĩ cách khác:

- Vay tạm tiền trang thì sao?



- Tuyệt đối không được.

Từ Dưỡng Chính lắc đầu ngay:

- Đừng thấy đám quan viên đó chỉ cần tiền không cần thể diện, nhưng nếu biết lương bổng vay từ chỗ thương nhân, sẽ cảm thấy mình bị sỉ nhục, càng chửi chúng ta khó nghe hơn.



- Không cho bọn họ biết là xong chứ gì?



Từ Dưỡng Chính vẫn lắc đầu:

- Làm gì có bức tường nào không lọt gió, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.



- Vậy thì nợ.

Thế này cũng không được, thế kia cũng chẳng xong, Trương Cư Chính nổi cáu.



- Huynh vừa nắm hộ bộ đã nợ tiền quan viên, người ta sẽ nhìn vào thế nào?



Suy đi tính lại cũng không ra kế gì, Từ Dưỡng Chính đứng dậy nói:

- Huynh cứ nghĩ đi, ta chuẩn bị trước, không được thì dùng đồ thay lương. Cho họ thêm một chút sẽ bị chửi ít hơn.

Hắn đã chuẩn bị tinh thần ăn chửi rồi.



Trương Cư Chính tiễn hắn đi, đợi hắn đi xa rồi, Du Thất ghé tới nói:

- Lão gia, nước tắm đã chuẩn bị xong.

Du Thất biết lão gia thích sạch, sao chịu nổi khói thuốc trên người.



- Mở cửa sổ ra, thay hết thảm trong phòng đi.

Trương Cư Chính ra lệnh:

- Thông khí một đêm, hôm sau sông hương sớm một chút.



Du Thất vội vàng sai người đi làm.



Tắm rửa xong Trương Cư Chính mới thấy thoải mái hơn, thấy kiệu đã chuẩn bị sẵn, lại bảo:

- Đi thông báo với Vương lão bản, nói ta mời ông ấy ăn cơm.

Vương lão bản chính là Vương Sùng Nghĩa của Nhật Thăng Long.



Vừa rồi hắn suy nghĩ kỹ, vay tiền là cách tốt nhất, chỉ cần bảo mật tốt, chẳng lo có di chứng.



Hơn nữa hắn quan hệ lâu với Nhật Thăng Long, yên tâm về họ... Lần trước khao quân, vì Nhật Thăng Long đang gặp nguy cơ nên phải vay tiền Hối Liên, nhưng Hối Liên quy củ cứng nhắc, không chỉ thẩm tra phiền phức còn thế chấp, dù có Thẩm Mặc đánh tiếng cũng phải đặt thuế năm sau vào mới vay được tiền.



Tới chỗ hẹn, Vương Sùng Nghĩa sớm nghe chuyện hắn vay tiền Hối Liên tỏ ra không vui, vỗ ngực nói, có nghèo đến đâu cũng bỏ ra được 200 vạn lượng, lần sau nếu không chiếu có bọn họ sẽ không nhận hắn là bạn nữa.



Với tính cách của Trương Cư Chính, thường ngày nhất định sẽ tức giận, nhưng lúc này lại thấy êm tai, nói ra mục đích chuyến đi, còn lấy thuế thị bạc ti năm sau để thế chấp. Vương Sùng Nghĩa tất nhiên vui mừng đồng ý ngay.



Trương Cư Chính dặn:


Chiêm Ngưỡng Tí không nhận, rít lên:

- Ta không lấy thứ tiền bẩn thỉu này.



Chủ sự hiểu ra đối phương tới gây sự, mặt có chút tức giận:

- Chỉ có thứ đó, không lấy thì thôi.



- Ta là mệnh quan triều đình, chỉ nhận tiền triều đình.

Chiêm Ngưỡng Tí vỗ bàn quát:

- Không thèm tiền của gian thương.



Sau lưng hắn tức thì bùng nổ, vô số ánh mắt đổ dồn tới, quát hỏi:

- Số bạc này từ đâu ra?



- Gian thương cái gì, ta không biết.

Chủ sự lớn tiếng nói:

- Số bạc này đều từ trong kho lấy ra, liên quan gì tới thương nhân.



- Ngươi cứ bịa đi.

Hiên nhiên Chiêm Ngưỡng Tí không có một mình, một tên khác lớn tiếng nói:

- Bạc còn lại trong kho bị binh bộ lấy hết rồi, chẳng lẽ các ngươi biến được ra bạc?



- Hộ bộ đâu phải chỉ có một cái kho, lấy từ nơi khác không được à?

Chủ sự không hiểu nội tình nên lẩm bẩm:

- Không có bạc cũng gây chuyện, có bạc cũng gây chuyện, các ngươi có định cho người khác sống nữa không?



- Chuyện này cần phái nói cho rõ.

Đám đông kích động hò hét:

- Không thể để đồng tiền thối tha vấy bẩn sĩ lâm.

- Đúng, bảo Trương Cư Chính và Từ Dưỡng Chính ra đây đối chất, không nói ra bọn ta không nhận.



- Bộ đường đại nhân đang họp trong nội các hiện giờ không rảnh gặp các ngươi.

Một viên lang trung ở bên trong nhịn đầy một bụng tức, đi ra quát, tức thì chọc vào tổ ong vò vẽ.



- Không nói rõ bọn ta không nhận.

Đám quan viên cùng hò hét, quan viên bên ngoài nghe thấy động tĩnh cũng ngừng nhận bạc.



- Ta có nội đệ (em vợ) ở Nhật Thăng Long, hôm qua uống rượu hắn trách ta, Nhật Thăng Long sắp không chịu nổi nữa, vậy mà còn phải tiếp tế cho hộ bộ, không biết lão bản của họ nghĩ gì.

Lúc này một bác sĩ Quốc tử giám nói lớn:

- Ta trách hắn nói năng lung tung, hắn vỗ ngực nói với ta, hôm trước hắn vận chuyển lượng bạc lớn cho người của hộ bộ, còn phải lén lút như sợ người ta biết.



Một tin tức chưa được kiểm chứng, lại như đốm lửa thiêu cháy đồng cỏ khô, quan viên đều cự tuyệt nhận bạc, số đã nhận kiên quyết trả lại, hộ bộ đương nhiên không chịu, thế là tiếng quát tháo, cãi vả ỏm tỏi lan khắp quốc khố.



Đám tuần cảnh nhìn thấy cảnh đó nói kháy:

- Tiền nào chẳng phải để tiêu, có phải vợ các ngươi bán *** đổi được đâu, không cần thì đưa đây, bọn ta đảm bảo không sợ bẩn.

Tiếng cười rộ lên làm đám quan viên không chịu nổi, quát:

- Đám thô bỉ các ngươi biết gì, chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn, hiểu không hả?



Tức thì lại khiến cả đám tuần cảnh cười nghiêng ngả, dù sao đang lúc đông người chẳng biết ai vào ai, không tranh thủ cơ hội này mà trêu ghẹo các vị quan lão gia thì còn đợi lúc nào.



Tiếng cười nhạo làm đám quan viên thẹn quá hóa giận, không biết kẻ nào cầm đầu lấy bạc ném vào mặt quan viên hộ bộ, kẻ khác học theo, làm người hộ bộ ôm đầu lủi như chuột ...

Chẳng ai thử nghĩ xem, tháng sau già trẻ trong nhà tháng sau sống bằng cái gì?