Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 791 : Mùa xuân lạnh lẽo (1)

Ngày đăng: 17:51 30/04/20


Nhưng Trương Cư Chính sinh không gặp thời, năm xưa Từ Giai dưới sự áp chế của Nghiêm đảng, vì bảo vệ "thiên hạ kỳ tài" nên Từ Giai giao cho hắn nhiệm vụ bảo vệ bản thân.

Không ngờ đấu tranh giằng co thời gian dài vượt ngoài dự liệu của Từ Giai, ánh hưởng nghiêm trọng tới sự tiến bộ của Trương Cư Chính.



Nghiêm Tung ngã rồi, Từ Giai ngồi vững chỗ, thình lình phát hiện ra một học sinh khác của mình vùn vụt, bỏ Trương Cư Chính lại đằng sau.

Càng tệ hơn nữa là ông ta chưa kịp đầu tư đủ tình cảm cảm cho Thẩm Mặc, làm sư đồ luôn xa cách.

Chẳng còn cách nào, tiên đế cố ý khiến Thẩm Mặc cô độc, ông ta không thể quá thân cận. Đợi tiên đế băng hà thì Thẩm Mặc đã trưởng thành, lỡ thời cơ ban ơn.



Cho nên Từ Giai càng kiên định kế hoạch đưa Trương Cư Chính lên, vì thế ông ta một mặt tăng cường vốn liếng cho Trương Cư Chính, một mặt dùng hết khả năng đàn áp Thẩm Mặc.



Chiêu rút củi dưới đáy quá lợi hại, Thẩm Mặc trong tay không có công việc ở bộ, trong nội các Từ Giai không cho cơ hội, y chỉ có thể làm một số việc phụ trợ, tất nhiên không có điều kiện tiến bộ nữa.



Thuyền đi ngược dòng không tiến thì lui, sau kinh sát, khoảng cách hai người không còn lớn nữa.



Từ Giai nghĩ như thế.



Chắc ông trời thấy ngứa mắt, nên đang yên đang lành làm Trương Cư Chính va chạm với Dương Bác.



Từ Giai cho rằng có gông cùm sư đồ, mình có làm quá đáng một chút, Thẩm Mặc cũng chỉ tức giận trong lòng, chẳng thể làm được gì.

Nhưng Cao Củng nói đúng, ông ta ngồi ở ghế thủ phụ quá lâu, cho rằng thế giới đều xoay quanh mình, không ngờ Thẩm Mặc đã nhịn tới mức không nhịn được nữa.



Hơn nữa ông ta đàn áp Thẩm Mặc đã ảnh hưởng tới hình tượng của mình, rất nhiều quan viên cho rằng ông ta hiện giờ trở nên ngông cuồng, không còn là Từ các lão khiêm nhường khi xưa nữa.



Đương nhiên trong sóng gió kinh sát, trừ đại nhân vật như Dương Bác, Cao Củng thì chẳng ai dám nghị luận thủ phụ.



Kết quả ảnh hưởng tới phán đoán của Từ Giai, tưởng rằng mọi người còn chưa hiểu ra, có điều ở vị trí của ông ta không thể nghe thấy lời thật lòng nếu như người bên cạnh không muốn.



Ông ta quên mất, trong ba người mới, Thẩm Mặc là người duy nhất được đình thôi nhập các, tức là y được đa số quan lớn trong triều thừa nhận, còn trong mắt họ, Trương Cư Chính chưa đủ tư cách.


Cao Củng đành vờ đi không thấy.



Long Khanh ban Cao Củng ngồi, rồi hỏi:

- Sư phụ tới có chuyện gì thế?



Cao Củng bấy giờ mới nhớ ra việc chính, đưa tài liệu hộ bộ lên:

- Đây là kết quả kinh sát sơ bộ, mời hoàng thượng ngự lãm.



- Quốc sự có sư phụ, trẫm rất yên tâm.

Long Khánh không xem, nói luôn:

- Sư phụ thấy được là được.



Cao Củng lắc đầu:

- Lão thần không thể vượt quyền.

Thấy bộ dạng Long Khánh như thế, tận đáy lòng ông ta mong hắn có thể thay đổi, nên đi ngược lại tư tưởng "thiên tử cai trị không cần làm gì" của ông ta.



- Vậy cứ để tạm đó.

Long Khánh đành nhận lấy, nắm tay Cao Củng nói:

- Năm mới hai chúng ta còn chưa có lúc nào nói chuyện với nhau nghiêm chỉnh, giờ khó khăn lắm mới rảnh, chúng ta nói chuyện một chút.



Cao Củng kín đáo rụt tay về:

- Thần cũng rất nhớ hoàng thượng, lần đầu đón năm mới trong cung, hoàng thượng có quen không.



- Có gì mà không quen, bình thường thôi mà .

Long Khánh thầm nghĩ :" Trẫm ngày nào chả giống năm mới, còn cảm thấy gì được nữa?" Lại nói:

- Nghe nói sư phụ đóng cửa, cả xuân tiết tiêu dao bên ngoài?