Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 792 : Hổ đấu sói (3)

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


Hồ Ứng Gia nheo con mắt cá vàng lại, lòng không bình tĩnh. Sau khi đàn hặc Cao Củng không sao, hắn để lại cho người ta ấn tượng chỗ dựa mạnh, bản lĩnh lớn, bị thổi phồng lên tới tận trời, cứ như không ai là hắn không dám đàn hặc.



Hắn rất hưởng thụ cảm giác này, lâu dần tưởng rằng mình có bản lĩnh thật, ghê gớm thật, quên mất phân lượng của bản thân.



Cho nên mọi người yêu cầu, hắn cân nhắc thiệt hơn hồi lâu, nghĩ :" Sờ đít một con hổ cũng là sờ, sờ đít hai con hổ cũng là sờ, dù sao cũng đắc tội với Cao Củng rồi thì liều luôn, họ Dương cũng chưa chắc đã dám cắn ta."



Hắn là ngôn quan, chỉ cần chiếm được đạo lý , Từ Giai khẳng định sẽ chống lưng cho.



Nghĩ như thế, Hồ Ứng Gia liếc mắt qua mọi người, lên giọng nói:

- Thường ngày dạy các ngươi ra sao? Ngôn quan chỉ phục chữ "lý", nếu ông ta chiếm lý, chúng ta chỉ đứng xa xa tôn kính. Nếu không có lý, hừ, dù có là công khanh quyền thần chúng ta cũng lên tiếng. Đó gọi là, vì đạo nghĩa sợ gì sinh tử.



- Hay, nói hay lắm.

Cả đám reo hò:

- Huynh bảo đâu chúng tôi đánh đó.



- Không cần.

Hồ Ưng Gia oai hùng nói:

- Lần này không rõ họa phúc, để một mình ta làm.



- Cũng được.

Cả đám đều gật đầu:

- Khoa trưởng ra tay, chúng tôi đứng sau hò hét cổ vũ.



" ..." Hồ Ứng Gia uất nghẹn :" Đám chó má thiếu nghĩa khí."



Uất thì uất, nhưng hắn đã vào thế cưỡi hổ, đành về nhà nghĩ nội dung đàn hặc.
- Dâng sớ bị phạt, sau này ai còn dám lên tiếng?



Quách Phác nhìn Cao Củng, thấy mặt ông ta tối đen, biết vị lão huynh này tới bờ vực mất kiểm soát, vội đưa mắt bảo ông ta chớ kích động.

Hồ Ứng Gia và Cao Củng có hiềm khích, lúc này ông ta nhảy ra tức thì thành thừa cơ báo thù, đúng cũng thành sai.



- Ngôn luận, ngôn luận, trong mắt thủ phụ chỉ có ngôn luận.

Ngô Nhạc khó khăn lắm mới nguôi một chút tức thì đùng đùng nổi giận:

- Đừng quên làm việc này là cả lục bộ, ngài chỉ lo cho bọn họ, có nghĩ tới cảm thụ của chúng tôi không?



Từ Giai mặt âm trầm, một phần thân là thủ phụ bị người ta quát thảo, một phần Quách Phác và Ngô Nhạc là lão thần có thanh danh, lời nói ra phân lượng lớn, hiện giờ cả hai đều phản đối, cục diện hết sức bị động.



Nguy hiểm hơn còn có thùng thuốc súng sắp nổ, Từ Giai liếc nhìn Cao Củng, thấy ông ta vểnh râu trợn mắt, như sẵn sàng sắn tay áo lao vào đánh nhau vậy.



May mà lúc này Lý Xuân Phương kéo tay Ngô Nhạc, làm ra vẻ thân mật:

- Vọng Hồ công đừng nóng, thủ phủ khẳng định sẽ xử lý chu toàn.



Trần Dĩ Cần cũng vờ hòa giải:

- Đúng thế, thủ phụ sẽ không để lại bộ chịu thiệt, hơn nữa Bồ Châu công là nguyên lão đức lớn, chuyện nho nhỏ này làm sao bị tổn hại chút nào được.

Dù cùng giảng hòa, nhưng mỗi người ngả về một phía rõ ràng.



Hai người họ xen ngang, không khí căng thẳng vừa rồi xẹp đi không ít, Từ Giai biết hôm nay không áp được xuống được rồi, đành nói:

- Được, lão phu đồng ý.



"Lại khoa đô cấp sự trung Hồ Ứng Gia, bao che đồng liêu, vì tư tấu bừa, vi phạm cấm kỵ, cách chức làm dân. " Quách Phác chấp bút soạn công văn, mau chóng thành chỉ dụ triều đình gửi cho các nha môn, tức thì gây lên sóng gió lớn.