Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 86 : Nhà cũ (2)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Đợi tiễn Mã điển sử đi rồi, Thẩm Hạ vừa quay về lập tức nghiêm mặt nhìn Thẩm Mặc nói:

- Vừa rồi vì sao không cho cha lên tiếng.



Thẩm Mặc cười khổ:

- Lời chỉ hại vô lợi, nói ra sẽ rước thêm kẻ thù không cần thiết.



Thẩm Hạ mắt trợn lên càng lớn hơn, vung tay nói:

- Nếu quan viên thiên hạ đều suy nghĩ giống như hắn, vậy cha còn làm chủ bạ gì nữa, chẳng bằng về nhà làm ruộng.



Thẩm Kinh thè lưỡi:

- Thiên hạ đen như quạ cả, lão thúc còn mong có chim lành sao ?



- Vậy ta không làm nữa.

Thẩm Hạ tâm tình kích động nói:

- Ta leo lên trên là vì muốn làm chút việc cho quê nhà, không phải là để quyền lực phú quý, để người ta xỉa xói sau lưng, chửi tổ tiên mười tám đời họ Thẩm chúng ta.

Nói rồi quay sang Thẩm Mặc:

- Qua năm mới cha đệ đơn từ chức, suy nghĩ khác nhau không thể làm việc cùng được.



Thẩm Mặc bật lực day huyệt thái dương, trừng mắt nhìn Thẩm Kinh đang muốn phản bác, cười khổ nói:

- Phụ thân đã nghe tới câu này chưa?



- Câu gì?

Thẩm Hạ hầm hừ hỏi.



- Quan càng lớn, mặt càng mỏng; quan càng nhỏ, mặt càng dầy.

Thẩm Mặc khẽ nói:

- Càng là loại tiểu quan tiểu lại, thì càng to gan lòng đen tối, da mặt dầy. Làm quan lớn ngược lại không như thế nữa.



- Vì sao lại thế?

Thẩm Hạ cau mày hỏi.



- Lão thúc nghĩ mà xem.

Thẩm Kinh ở bên cạnh xen lời vào:

- Người ta chức cao quyền trọng, lăn lộn mấy chục năm trời, cái gì cũng có cả rồi, liền bắt đầu theo đuổi chiến tích này, thanh danh này, hay lưu danh sử sách nào đó. Nhưng đám tiểu lại thì khác rồi, bọn họ không có hi vọng thăng tiến, nổi danh càng chẳng có phần, chẳng có gì theo đuổi. Thế nên chỉ biết ức hiếp, ức hiếp tới cùng; có thể kiếm tiền là liều mạng kiếm tiền. Đó gọi là "cây không có vỏ, ắt phải chết chắc; người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch", kiếm chút lợi lộc mới là thực tế nhất.


- Không được!

Thẩm Hạ vẫn lắc đầu:

- Căn nhà này là do hai cha con ta bất hiếu nên mới rách nát như thế, phải do chính cha con ta quét dọn, mới có thể chuộc tội với tổ tiên.



" Con có tội gì đâu chứ?" Thẩm Mặc oan khuất tầy trời, nhưng không dám nói ra.



- Con không làm thì tự cha làm!

Thẩm Hạ cuối cùng lấy ra quyền uy của ông, đứng dậy xoa tay nói.



- Con làm con làm.

Thẩm Mặc là đứa trẻ hiếu thuận, năm mới rồi làm sao để cho cha thềm phiền lòng.



- Thúc, để cháu cùng làm.

Thẩm Kinh trượng nghĩa nói.



- Không cần, đây là cha con thúc chuộc tội..

Thẩm Hạ nghiêm chỉnh nói:

- Cháu giúp múc nước là được rồi.



"Thế mà bảo không cần hả?" Thẩm Kinh thầm cười khổ.



Nói làm là làm, Thẩm Kinh ra ngoài tìm cha Trường Tử, rong xe về lấy đồ chứa nước và quét dọn. Thẩm Mặc chỉ đành cùng cha nhổ cỏ trong vườn.



- Nhiều cỏ thế này, một ngày không thể nhổ xong, hay là dùng lửa đốt vậy.



- Không được.

Thẩm Hạ lau mồ hôi trên mặt nói:

- Thành kính! Phải thành kính.



Lại qua một khắc nữa, nhìn hai tay đầy máu và trong sẫn vẫn ngập cỏ dại như trước, Thẩm Hạ thở dài:

- Đốt đi...