Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 808 : Ngoài ý muốn (tiếp)

Ngày đăng: 17:52 30/04/20


Đứng trước Hoàng Cực môn cao lớn trang nghiêm, Thẩm Mặc ngẩng đầu nhìn vầng thái dương trên vòm trời tỏa ánh sáng vạn trượng chói mắt.



Bên tai y còn vang vọng lời nói của Thẩm Minh Thần khi vào thành:

- Đại nhân, ngài phải suy nghĩ thận trọng, làm vậy sẽ trả giá quá lớn, kiên trì cho tới nay chẳng phải uổng phí tất cả rồi?



- Nhưng đối thủ lần này quá mạnh, thiên thời địa lợi nhân hoà, hữu tâm tính vô tâm, ta cứ theo quy củ với họ nữa thì cũng chỉ có thể bị đuổi ra khỏi nội các thôi. . .



Trong thùng xe an tĩnh là giọng hết sức uể oải của Thẩm Mặc.



- Lui một bước, có lúc trời cao biển rộng.



Thẩm Minh Thần biết rõ lý niệm của Thẩm Mặc, càng biết phản bội lý niệm của mình là nỗi đau đớn thế nào.



- Không, sẽ chỉ từng bước bị quản chế, hầu như không có khả năng nhập các nữa. - Thẩm Mặc chán nản lắc đầu: - Huống hồ Đông Nam hiện nay thoạt nhìn như rực rỡ, bừng bừng sinh cơ, nhưng thực tế còn rất non nớt, không có một gốc cây đại thụ che gió cản mưa là sẽ không chịu nổi gió táp mưa sa.



Rồi y gượng cười nói với Thẩm Minh Thần:

- Lần này ta không thể thua, bất kể phải trá giá thế nào.



- Hình như đại nhân đã thay đổi. - Thẩm Minh Thần thấp giọng nói.



- Câu Chương, trước đây hai ta đều quá ngây thơ, nhị vị Dần tiên sinh nói đúng. - Thẩm Mặc nhìn hắn thật sâu, giọng dần dần trở nên kiên định: - Ngươi giữ quy củ hay không căn bản sẽ không ảnh hưởng đến người khác, nếu muốn làm cho tất cả mọi người giử quy của của ngươi, biện pháp chỉ có một, chính là do ngươi quy định quy củ, kẻ không tuân thủ sẽ bị loại. Trừ điều đó ra, không còn con đường nào khác.



Trừ điều đó ra, không còn con đường nào khác. Thẩm Mặc mặc niệm trong lòng, quét sạch một tia do dự cuối cùng. Ánh nắng chói chang chiếu cả người y vàng rực, đến nỗi đám cấm vệ thủ môn phải lấy tay che nắng mới có thể thấy rõ người đến, rồi vội vàng tiến lên hành lễ:

- Thì ra là Thẩm tướng, ngài có phải muốn đi diện thánh?



Thẩm Mặc gật đầu, ánh mắt chỉ lướt qua hắn rồi rơi vào người một thái giám đang hớt hải đi tới, đó là hoạn quan thủ môn của Hoàng Cực môn.



Cấm vệ cũng nghe được tiếng bước chân phía sau, thấy là quan trên tới liền im lặng đứng qua một bên.



- Ai u, là. . .Thẩm tướng gia.

Thái giám thấy bị nhìn chăm chăm vội vã đi chậm lại, làm bộ không phải là cố ý tới đây, rồi cười hành lễ với Thẩm Mặc:

- Nô tài thỉnh an ngài. . .



Chỉ là lượng hô hấp ít quá, không thể lập tức điều hoà, khi nói cũng còn thở gấp.



- Vị công công này có lễ. - Thẩm Mặc đưa ra yêu bài ra vào cấm cung: - Bản quan muốn diện thánh.



- Chao ôi . .

Thái giám cũng không nhậm yêu bài của y mà làm bộ ngài tới không đúng dịp rồi:

- Quản sự Càn Thanh cung thông báo, bảy ngày sau là ngày giỗ của Đỗ thái hậu, hoàng thượng muốn dâng hương trai giới, trong khoảng thời gian này không gặp ngoại thần.

Rồi hắn cười bồi:

- Mời ngài mấy ngày sau trở lại đi.



- Ngày giỗ Hiếu Khác thái hậu là đầu tháng sau. - Thẩm Mặc giọng trầm xuống, mặt đanh lại nhìn tên thái giám: - Hôm nay là 29, nếu hoàng thượng muốn trai giới thì hình như bắt đầu từ ngày mai.



- Việc này...



Thái giám không nghĩ tới y lại nhớ rõ ngày giỗ của hoàng hậu đến vậy, không chỉ trố mắt còn cố cãi:

- Dù sao thì mặt trên thông báo như thế, nô tài cũng chỉ y mệnh hành sự thôi.



- Mặt trên là chỉ hoàng thượng. - Thẩm Mặc khẽ thở dài nói: - Hay là vị công công nào.



- Đương nhiên là. . .



Thái giám còn chưa nói hết thì lại nghe Thẩm Mặc lạnh lùng nói:

- Bản quan sẽ chứng thực với hoàng thượng.



- Ặc...

Thái giám phải nuốt lại hai chữ hoàng thượng, rồi nhỏ giọng nói:

- Càn Thanh cung truyền lời, chưa thể nói rõ là chỉ dụ hay không được.



Thẩm Mặc đưa ánh mắt ra xa, y thấy được sau trụ hành lang Hoàng Cực điện có một bóng người màu đỏ lướt qua, tám phần mười chính là Phùng Bảo. Lửa giận trong lòng y đã đến cực hạn rổi, nhưng dù sao ở trong cái lò bát quái quan trường này, đã luyện đến vị trí nội các Đại học sĩ thì một chút tâm tình ba động cũng không có, y thản nhiên phân phó:

- Ngươi gọi Phùng Bảo tới đây, hoặc là tự ta đi hỏi.



- Cái này...

Thái giám cứ ấp úng cái này hết nửa ngày mà cũng không nói là có đi hay không.



- Không muốn đi, thì để ta đi. - Thẩm Mặc muốn cất bước đi vào trong.



- Thẩm các lão, này, Thẩm các lão. . .

Thái giám vô ý thức vội vàng ngăn y lại, vẻ mặt cầu xin nhỏ giọng nói:

- Xin ngài thương xót, nếu như để cho ngài đi thì cái mông của nô tài bị đánh cho nở hoa mất thôi.



- Nói như vậy là có người bảo ngươi ngăn cản ta? - Thẩm Mặc chỉ cách hắn một thước, ánh mắt hình như có thể nhìn thấu hắn.



- Việc này. . .ngài đừng làm khó nô tài nữa. - Tên thái giám sắp khóc luôn rồi.



- Ta dạy cho ngươi một biện pháp không khó xử. - Thẩm Mặc khẽ than một tiếng, ra hiệu hắn ghé tai qua.


- Trẫm hiểu mà. - Long Khánh nặn ra nụ cười, gật đầu.



***



Nói thêm vài câu nữa với hoàng đế, Thẩm Mặc xin cáo lui đi ra.



Ra khỏi noãn các, thấy Phùng Bảo đang đứng chờ ở đó. Lúc nãy ở bên trong tên này cũng rất thức thời, trong lời nói rất có ý lấy lòng, Thẩm Mặc cũng sẽ không tính toán việc tại cửa cung với hắn. Y dừng bước nói:

- Công công đang đợi ta đó hả?



- Công công gánh không nổi, ngài cứ gọi tiện danh của nô tài đi...

Phùng Bảo dè chừng cười bồi:

- Nô tài xin nhận lỗi với các lão, hiểu lầm tại Hoàng Cực môn xét đến cùng là nô tài không căn dặn rõ ràng, đám ăn hại phía dưới lại không có mắt, các lão nhất thiết đừng để ở trong lòng.



- Ha ha!

Thẩm Mặc cười, y lại nghĩ đến một truyện cười, mỗi khi một người cười haha là trong lòng sẽ đều nghĩ đến: *** cái thằng bố mày! thế là y thản nhiên nói:

- Không sao, chỉ cần lần sau không tái phạm là tốt rồi.



- Khẳng định lần sau sẽ không tái phạm, sẽ không tái phạm!

Phùng Bảo nghiêng người tránh ra một lối đi, đưa tay cung kính mời:

- Các lão mời.



- Công công mời.



Thẩm Mặc gật đầu rồi cất bước đi ra ngoài, Phùng Bảo cúi nửa người xuống mới lẽo đẽo đi theo, nhỏ giọng nói:

- Các lão, việc của Đông Xưởng không có chút quan hệ nào với nô tài.

Rồi hắn vẻ mặt đau khổ nói:

- Cũng không thể nói hoàn toàn không có. . . Lúc đó nô tài chỉ là không muốn tiện nghi cho ngoại đình và Trấn phủ ti, nhưng không muốn gây trở ngại cho các lão ngài.



Thẩm Mặc liếc hắn một cái, cười ra tiếng:

- Công công, ngươi thuận quải rồi.

(thuận quải: khi bước đi tư thế khác với bình thường, vươn cùng tay phải, chân phải, hoặc tai trái chân trái)



- A. . .

Phùng Bảo vội vàng điều chỉnh cước bộ, tay chân hoảng loạn một hồi mới ý thức được mình bị đùa giỡn. Hắn dở khóc dở cười nói:

- Đại nhân, ngài còn có lòng nói giỡn sao?



- Có khổ thì cũng phải khổ trung tác nhạc. - Thẩm Mặc thản nhiên nói: - Dừng bước đi.



- Vâng. . .



Phùng Bảo biết đây là y đã bỏ qua cho mình rồi, không khỏi thầm thở phào, nhìn bóng hình Thẩm Mặc đi xa hắn thầm nghĩ: Đốt nhà bếp lạnh tuy hồi báo lớn, nhưng cũng có khả năng không hồi vốn, tội gì phải không đốt nhà bếp nóng sẵn, đi mạo hiểm phiêu lưu đó chứ? Mặc dù Thẩm các lão không thân cận như vị kia, nhưng thân phận của y, còn có quan hệ với hoàng thượng, đương nhiên không cần chủ động nịnh bợ trong cung. Nhưng Hoàng Cẩm và Mã Sâm trước kia có giao hảo với y đều không ở đây, khẳng định y cũng yêu cầu nội viên. So với người khác, quan hệ giữa ta và y vẫn gần hơn... vừa nghĩ vậy, nhà bếp lạnh kia cũng có hy vọng, chí ít hậu trường cứng, thủ đoạn cao, hiểu cân nhắc, tình hình đại sự hết sức thành công, phải buông tha cũng đáng tiếc lắm.



Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nhà bếp lạnh và nhà bếp nóng cùng đốt, như vậy mặc dù khổ cực chút, nhưng càng an toàn hơn mà. Quyết định chủ ý rồi, hắn liền thẳng ưỡn thẳng người vội vàng trở lại hầu hạ. Bởi vì lần này khẳng định hoàng thượng sẽ tức giận, muốn tìm mỹ nhân của hắn để giải hỏa, mình phải vội vàng thu xếp cho tốt, sau đó bớt thời giờ đi tìm lão già kia hồi bẩm một tiếng.



Vừa nghĩ lão già kia Phùng Bảo liền hít một hơi lạnh, lão già gần đất xa trời này cũng lợi hại thật, đừng thấy mấy người của ti Lễ giám diễu võ dương oai, không ai bì nổi, nhưng ở trước mặt lão ta tựa như châu chấu nhảy lung tung vậy, tất cả đều bị dễ dàng tính toán vào trong. Hiện tại với cáo trạng này của Thẩm các lão, số phận của mấy người kia cũng coi như định trước rồi.



Nghĩ vậy, Phùng Bảo không khỏi thầm may mắn, nếu không phải lão già kia chọn mình giúp đỡ, tám phần mười mình cũng bị lão ta tính toán rồi, kết quả cũng chỉ có một.



So với đám thành tinh đó, mình thật quá ngây thơ rồi, phải học theo mới được. Phùng công công khiêm tốn hiếu học liền nghĩ như vậy.



Không đề cập tới tên thái giám chết tiệt đó nữa, lại nói đến Thẩm Mặc rời khỏi chỗ hoàng đế liền về tới nội các, vừa lúc chạm phải Trương Cư Chính đang đi ra ngoài.



- Ôi kìa, quả nhiên người trở về rồi.



Trương Cư Chính vẻ mặt kinh hỉ nói:

- Mới vừa nghe người ta nói thấy ngươi tiến cung, ta còn không tin, sao có thể trở về nhanh như vậy chứ.



- Ha ha. . .

Thẩm Mặc lại Ha ha, cũng cười nói với hắn:

- Huynh đang làm gì vậy?



- À, đến Hộ bộ một chuyến. - Trương Cư Chính cười nói: - Mau vào đi, lão sư thấy ngươi trở về khẳng định rất cao hứng đấy.



- Được.



Thẩm Mặc xoa xoa tay trước ngực, nhìn theo hướng hắn đi khỏi mới xoay người lại, thở hắt ra một hơi dài rồi bước vào trong nội các.



Đến đại sảnh thì chỉ còn một mình Trần Dĩ Cần ở đó, hai người gật đầu rồi không nói thêm gì. . . Dù sao thời gian ngủ chung một gian phòng với nhau còn nhiều hơn cả ngủ cùng lão bà, hai người cũng có ăn ý. Họ cứ nhìn nhau như vậy, một vài tin tức cũng được truyền cho đối phương.



Sau đó Trần Dĩ Cần chỉ tay vào trị phòng của thủ phụ nói:

- Chờ ngươi hai canh giờ rồi, cơm trưa cũng chưa ăn.



Tin tức này hết sức phong phú, cũng đủ cho Thẩm Mặc nắm chặt thái độ và lập trường của Từ Giai.



- Thực là có lỗi quá. - Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói: - Vậy ta đi qua gặp nguyên ông trước.



Trần Dĩ Cần gật đầu, không nói thêm gì nữa.