Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 810 : Trường ca đương khốc
Ngày đăng: 17:52 30/04/20
Hầu như chỉ chớp mắt, bên ngoài đã không còn tiếng chống cự. Phút chốc, cửa sắt của phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, một nhóm nam tử cầm trong tay mũi nhận nhỏ máu xuất hiện ở trước mặt hai người.
Mặc dù trong lòng run rẩy kịch liệt, nhưng Vạn Luân vẫn dữ dằn nói:
- Các ngươi là ai. . .
Lời còn chưa dứt liền bị ai đó bay lên đá một cước vào bụng, văng vào tường, hắn ôm bụng quằn quại:
- Ta là mệnh quan triều đình, ngươi dám như thế. . .
Trả lời hắn là một cái giầy thối, vẽ ra một đường vòng cung quỷ dị rồi nhét ngay vào miệng của hắn, tiếng kháng nghị biến thành tiếng ô ô. Càng không may là lúc nhét vào thì hai cánh tay hắn hoàn toàn mất đi khí lực, chỉ có thể mặc cho cái giầy thối cắm vào miệng, thối chỉ muốn xỉu đi. . .
Thấy họ dám giết người của Đông Xưởng, còn dám làm nhục quan viên tứ phẩm, tên đang đầu biết đối phương có chỗ dựa, mình có làm đấu tranh gì cũng chỉ tự chịu diệt vong. Thế là hắn buông tay biểu thị đầu hàng:
- Các ngươi là người của Trấn phủ ti phải không? Tới nhanh đấy.
- Hừ, trễ một bước nữa, Hồ đại nhân sẽ bị các người hành hạ đến chết! - Một trung niên nam tử khoác áo choàng đen, mặc phi ngư phục vàng đi vòng ra.
Thấy hắn, đang đầu không tự chủ được co cổ lại, người này hắn quá quen, chính là một trong hai Thập tam thái bảo còn sót lại, phó chỉ huy sứ bắc Trấn phủ ti Chu Thập Tam!
Thời gian Thập tam thái bảo hoành hành người Đông Xưởng thấy là phải quỳ xuống, thực sự là muốn đánh cứ đánh, muốn mắng cứ mắng, không khác gì con cháu. Mặc dù xưa đâu bằng nay, nhưng dư uy vẫn còn, lại hùng hổ mà đến, đã đánh tan một tia kiên cường cuối cùng của đang đầu.
Nhưng điều làm cho đang đầu kinh khủng vẫn là hai người đứng bên cạnh hắn -- Lăng Vân Dực và Hồ Ngôn Thanh. Hai người đi theo sát phía sau Chu Thập Tam. Điều này có ý nghĩa thế nào, kẻ ngu cũng rõ ràng. . .
- A, Hồ đại nhân. . .
Thấy được Hồ Tôn Hiến đã chết, Chu Thập Tam, Lăng Vân Dực và Hồ Ngôn Thanh quá sợ hãi. Họ chạy đến bên cạnh thi thể hắn, kẻ kiểm tra, kẻ khóc, kẻ tức giận mắng, tất cả đều biểu đạt sự bất ngờ và vô tội của mình.
Nhìn ba người thoả thích biểu diễn, đang đầu ý nghĩ trống rỗng. Hắn cảm thấy mình như một kẻ đáng thương bị đùa giỡn, đã sớm vào tròng mà còn chưa phát giác. . .
Hắn đờ đẫn nhìn những người đó tất bật tháo xuống thi thể của Hồ Tôn Hiến rồi khiêng ra ngoài phòng thẩm vấn. Cuối cùng khi người Cẩm Y Vệ vội vàng đi ra khỏi phòng thẩm vấn rồi hắn mới hơi trấn tĩnh lại, cúi đầu nhìn thi thể trên mặt đất còn chưa kịp thanh lý, thấy hai tên phiên tử hành hình, tất cả đều bị một kiếm phong hầu...
Đang đầu thoạt đầu là có chút kinh ngạc, nhưng chợt lại hiểu rõ, hắn không khỏi thầm mỉm cười: Không nghĩ tới chứ gì, đồ ngu. Chỉ là hắn vĩnh viễn không biết được, người nào nên chết, người nào phải chôn cùng.
***
Mặc dù đã nửa đêm, chính đường tại nha môn phân ti tào vận đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Chính vị không ai ngồi, Chu Thập Tam và Lăng Vân Dực đông tây chiêu mục mà ngồi, Hồ Ngôn Thanh cam bồi mạt tọa. Sắc mặt mọi người đều bi thương và lo lắng, dường như còn chưa khôi phục lại từ trong khiếp sợ lúc nãy.
Một bách hộ đứng ở dưới đường thấp giọng bẩm báo:
- Đã lục soát nơi ở của tên đang đầu Đông Xưởng và Vạn Luân, nhưng hình như chúng đã phát hiện ra tin tức nên sớm tiêu hủy công văn qua lại, tìm không được cái gì có giá trị.
Nghe nói như thế, Hồ Ngôn Thanh không khỏi nhìn sang Lăng Vân Dực, trong lòng thì nghĩ thầm, người này tới cùng là tiên tri tiên giác, hay căn bản cùng một duộc với họ?
Cảm giác được ánh mắt của hắn, Lăng Vân Dực cùng hắn liếc nhau, vẻ mặt vẫn thản nhiên.
Lúc này Chu Thập Tam nói:
- Nhị vị đại nhân thấy thế nào?
- À. . .
Lần này phản ứng của Lăng Vân Dực tích cực hơn nhiều, hắn chậm rãi nói:
- Sớm biết trước thì có thể khẳng định, nhưng khả năng không lớn họ đã tiêu hủy hết toàn bộ chứng cứ.
Rồi ý vị sâu xa nhìn Chu Thập Tam nói:
- Chỉ cần hai người họ không phải là kẻ ngu thì tất nhiên biết mấy thứ đó có thể phòng thân. Theo ngu kiến của hạ quan, đại nhân không ngại tra thử xem, tùy tùng của họ có phải thiếu người nào hay không.
- Ừm, có lý. - Chu Thập Tam gật đầu, phân phó cho bách hộ: - Làm theo ý Lăng đại nhân đi.
- Vâng. - bách hộ ôm quyền đi xuống.
Đợi hắn đi rồi, Chu Thập Tam nghiêm mặt nói:
- Nhị vị đại nhân, bản quan cấp tốc đến đây là lĩnh thánh mệnh ngăn cản Đô Sát viện và Đông Xưởng cấu kết lẫn nhau, tư ý tra tấn Hồ Tôn Hiến đại nhân.
Rồi xấu hổ nói:
- Nhưng dù có chạy hết nước vẫn chậm một bước, Hồ đại nhân đã chết thảm dưới cực hình của chúng. . .Tội của bản quan không nhỏ, sau khi hồi kinh tự có quan trên trừng trị, nhưng mà hiện tại tình thế nghiêm trọng, chỉ có thể mặt dày ở đây hỏi trước nhị vị đại nhân, làm sao để báo lên kinh đây?
Nghĩ đến thi thể Hồ Tôn Hiến vết thương khắp cả người, mấy người đều chán nản, bất kể Hồ Tôn Hiến có tội hay không, bất kể họ có lập trường thế nào, nhất đại quốc sĩ lại có kết cục thế này thật sự là khiến người bất mãn, khó mà phấn chấn lên được.
Nhưng mà tao ngộ của người khác có bi thảm thì cũng chỉ là cố sự. Hồ Ngôn Thanh bị biến đổi này làm cho vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê. Lăng Vân Dực lại biết, đừng thấy họ còn nguyên xi đầu đuôi ngồi ở chỗ này, đó là bởi vì Chu Thập Tam yêu cầu họ làm nhân chứng mục kích. Nhưng mà làm thế nào mới coi là đủ? Trong đại án tám ngày vân quỷ ba quyệt(luôn thay đổi) thế này, số phận của mọi người đều bấp bênh, sợ ngay cả bản thân hắn cũng phúc họa khó dò, há có thể bảo vệ họ được?
Nếu muốn bảo vệ bản thân thì còn phải dựa vào chính mình, mà lần này thượng tấu chính là cơ hội tốt nhất, nếu như có thể khiến những quý nhân sau màn rõ ràng thái độ của mình thì mới có khả năng tồn tại tâm lợi dụng, như vậy mới có một tia hy vọng vượt qua kệt cục nguy nan này, thậm chí nhân họa đắc phúc cũng không chừng.
Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Lăng Vân Dực định ra chủ ý, hắn liền nói với Chu Thập Tam:
- Thượng sai không cần quá lo lắng làm gì, ngài dùng thời gian ngắn nhất từ kinh thành tới đây, lại áp dụng thủ đoạn quả đoán hữu hiệu nhất để giải cứu Hồ đại nhân, chỉ là ai cũng không ngờ được, Vạn Luân và người của Đông Xưởng lại phát điên hành hạ chết Hồ đại nhân. Đó là hành động hung ác của đối phương gây nên, cũng là cái số của Hồ đại nhân, không ai cứu được. . .Đổi là bất kỳ ai cũng không thể làm tốt hơn ngài, trừ phi hắn có thể chắp cánh bay qua đây.
Rồi hắn khẽ ho một tiếng nói với Hồ Ngôn Thanh:
- Bản quan chắc chắn cùng Hồ đại nhân báo cáo triều đình, tất sẽ không để ngài chịu ủy khuất.
- A, đúng đúng. . .
Thấy thái độ kính cẩn nghe theo như vậy của Lăng Vân Dực, Hồ Ngôn Thanh rốt cuộc có chút thông suốt, gật đầu liên tục nói:
- Không oan uổng một người tốt, cũng không buông tha một kẻ xấu nào.
- Vậy là đã nói đến điểm mấu chốt rồi. - Lăng Vân Dực vỗ tay nói: - Vạn Luân và người của Đông Xưởng làm điều sai trái, hãm hại cựu thần có công tới chết, hành vi này người người oán trách, nên thiên đao vạn quả, chúng tôi cũng sẽ đúng sự thật báo lên triều đình!
Mặc dù cùng hai người này lá mặt lá trái chính là vì phen tỏ thái độ này của họ, nhưng Chu Thập Tam vẫn thưởng thức một thiết hán tử thà chết không chịu khuất phục như Hồ Tôn Hiến, rất khinh thường cái thứ quan viên không có khí tiết, gió thổi chiều nào theo chiều ấy như hai người này. Hắn cố ý hỏi:
- Nếu thế thì, sợ là cũng có chút dính dáng tới nhị vị đại nhân rồi?
- Ha ha. . .
Hồ Ngôn Thanh cảm thấy có chút xấu hổ, Lăng Vân Dực lại mặt không đổi sắc nói:
- Chúng tôi cũng là có tội. . .tội không tra ra, nhưng cũng là thân mang tội, càng phải thẳng thắn, há có thể che đậy lỗi lầm, sai càng thêm sai?
Những lời này thực sự là đường hoàng, làm cho Chu Thập Tam cũng không khỏi thầm khen: "Bọn này mặc dù vô sỉ, nhưng cũng thực sự là nhân vật!" Lại nói tác dụng của hai người này còn rất lớn, hắn cũng không tiện dây dưa quá nhiều, vì vậy gật đầu nói:
- Nhị vị đại nhân quả nhiên là quân tử sòng phẳng, tại hạ nói như vậy có vẻ tiểu nhân rồi.
Rồi hắn vỗ ngực nói:
- Nhưng nhị vị yên tâm, lần này có thể thuận lợi khống chế cục diện toàn là nhờ nhị vị đại nhân hiểu sâu đại nghĩa và toàn lực phối hợp, mặc dù tại hạ thấp cổ bé họng, nhưng vẫn sẽ tận lực nói tốt cho nhị vị đại nhân nói, tin tưởng triều đình sẽ không bởi vì một chút sai lầm của nhị vị mà trách tội nhị vị đâu.
- Đa tạ ý tốt của thượng sai. - Hai người vội vàng đứng dậy chắp tay trước ngực nói lời cảm tạ.
- Không cần khách khí. - Chu Thập Tam cũng đứng dậy ôm quyền nói: - Chúng ta đồng tâm hiệp lực mà.
- Đúng, đồng tâm hiệp lực. - Hai người kích động nói: - Đồng tâm hiệp lực!
- Vậy việc này không nên chậm trễ, chúng ta ở chỗ này chia nhau ra viết tấu chương đi. - Chu Thập Tam nói: - Đem việc ở đây thượng tấu triều đình!
- Phải nên như vậy.
***
Nhưng mà đôi bên thưởng thức cũng không ảnh hưởng đến tính toán vô tình, huống chi Thẩm Minh Thần đã tính món nợ hại chết Hồ Tôn Hiến lên người Trương Cư Chính rồi. Thoáng cảm khái một chút, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng:
- Tên Phùng Bảo đó bảo người bên cạnh đưa tin tức này qua đây, rốt cuộc là có dụng ý gì?
- Không có gì ghê gớm đâu, chẳng qua là đặt cược cả hai mặt, nghĩ mọi việc đều thuận lợi mà thôi. - Vương Dần thản nhiên nói: - Lời nói của Trương Thái Nhạc đã đánh trúng nội tâm của hắn. Lão thái giám Trần Hoành kia mặc dù thu hắn làm nghĩa tử, thật ra là lợi dụng hắn. Chờ hắn đắc tội đủ với người khác rồi sẽ phế hắn đi cho chúng thái giám nguôi giận. Đây đều là cách làm thường thấy, hắn không thể không biết. Cho nên người này bắt đầu thu cờ, thà khiến Trần Hoành mất hứng cũng muốn đem đại sự hóa nhỏ, đỡ phải chịu tội thay cho người khác.
Thoáng dừng lại hắn lại nói:
- Nhưng hắn không dám đắc tội đại nhân, dù gì cũng phải đặt một mã hậu pháo. . .Để cho chúng ta biết, hắn không phải một lòng với Trương Cư Chính, chỉ là muốn bảo vệ Đông Xưởng, về phần ngoại đình ai thắng ai thua thì hắn sẽ không nhúng tay vào.
Thẩm Minh Thần lạnh lùng cười nói:
- Người này tâm tư không nhỏ, tự cho mình là rất cao, quả nhiên là cá mè một lứa, hai người họ xưng huynh gọi đệ, quả thật ông trời tác hợp cho!
Ác cảm của Thẩm Minh Thần đối với Trương Cư Chính khiến cho hắn nói ra được lời hay.
- Đừng có bị cừu hận che mờ tâm nhãn. - Vương Dần nhỏ nhẹ nói: - Hiện tại đến phiên chúng ta ra chiêu, cái này còn phải xin chỉ thị của đại nhân. . .
- Đúng vậy, bên ngoài còn có người đang chờ chủ ý của đại nhân mà. - Thẩm Minh Thần nhăn mày nói: - Tại điểm này thì đại nhân không bằng Trương Cư Chính người ta, sự tình xảy ra rồi đã là quá khứ, có cừu báo cứu có oán báo oán, nếu như cảm thấy băn khoăn thì để đại soái có thể ai vinh nhập cữu, chăm lo cho con cháu của đại soái là được rồi, tội gì phải để tâm vào chuyện vụn vặt, đau khổ làm khó bản thân, còn khiến người khác bực bội theo!
Vương Dần chỉ nhìn hắn, không tiếp lời, trong lòng thầm nghĩ: Nếu đại nhân không như vậy thì ngươi có thể tha thứ cho đại nhân nhanh thế sao? Đám thủ hạ cũ của đại soái có thể sinh ra khúc mắc gì không? Có lẽ Thẩm Mặc cũng không có mục đích như vậy, nhưng xem như một sinh vật chính trị xuất sắc, hành vi của y luôn luôn tương xứng với mục đích chính trị của mình. Hành động thu mua nhân tâm đã trở nên tự nhiên như việc ăn cơm uống nước.
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa. Gian ngoài thư phòng này được hưởng cảnh giới cao nhất ở trong phủ, hạ nhân người làm không thể tới gần phạm vi ba trượng. Hai người nghe tiếng an tĩnh lại, Thẩm Minh Thần trầm giọng hỏi:
- Người nào?
- Tiên sinh, ta là Trần Liễu. - Bên ngoài là tân nhiệm thị vệ trưởng của Thẩm Mặc: - Đại nhân có phong thư bảo ta đưa qua đây.
- Chờ chút.
Thẩm Minh Thần liền đi ra ngoài, chẳng mấy chốc quay lại, sắc mặt quái dị nói với Vương Dần:
- Đại nhân đã hiểu rõ tình hình rồi.
Nói đoạn đưa cho Vương Dần một phong thư đã bóc.
Vương Dần cầm lấy xem, thấy trên đó viết bốn chữ thuận thế nhi vi, hắn trầm ngâm chốc lát rồi vuốt râu nói:
- Xem ra đại nhân và Trương Thái Nhạc cũng có cùng tâm tư . . .
Đúng vậy, Trương Cư Chính muốn đạt được mục tiêu nhất định phải binh hành hiểm chiêu, Thẩm Mặc sao lại không phải? Hơn nữa y còn đối mặt với áp lực đạo nghĩa, một nước cờ vô ý sẽ khiến thân bại danh liệt. Cho nên y cũng phải quấy đục cái ao nước này, làm cho cục diện loạn lên, càng loạn càng tốt, rối loạn mới có cơ hội!
- Giờ ta sẽ lấy danh nghĩa của đại nhân thượng thư, yêu cầu lấy quy cách cao nhất để xử lý vụ án này. - Thẩm Minh Thần nói: - Đô Sát viện xảy ra vấn đề, vậy thì để cho Hình bộ, Đại Lý tự và Đề hình ti, Trấn phủ ti đều tham gia vào hết. . . Các lộ thần tiên đều lên đài, vở kịch này mới náo nhiệt!
Yêu cầu thẩm phán với công chính quyền uy là phản ứng bình thường Thẩm Mặc nên có, nếu như mặc kệ nó, ngược lại sẽ khiến người khác cảm thấy khó hiểu.
- Ừm.
Đây đều là việc hợp lẽ. Vương Dần khép hờ hai mắt, chậm rãi nói:
- Buổi chiều hôm nay tin tức này chắc cũng truyền ra rồi, cũng nên để cho họ tạo ra dự luận. . . Đông Xưởng không ngờ tự ý thiết lập hình đường, tra tấn đến chết đại thần công tại xã tắc, quần tình kích động là tất nhiên. Phải nắm lấy thời cơ quý giá này để rửa sạch thanh danh của đại soái trước. Chú ý dẫn đạo ngôn luận, lấy việc tưởng nhớ công tích của đại soái, nhấn mạnh công lao bất thế đại soại lập nên là chủ, đừng để nghị luận phía sau quá nhiều. . . Để tránh việc khơi lại vết tích, trái lại không hay.
Rồi hắn mở mắt ra:
- Lần này không có người nói giúp cho Đô Sát viện, chỉ cần linh cữu của đại soái vào thành thì cũng đủ tạo thành oanh động rồi, sự tình phía sau cũng sẽ nước chảy thành sông.
- Được.
Đối với việc có thể khôi phục danh dự của Hồ Tôn Hiến, Thẩm Minh Thần rất vui khi thấy được:
- Việc này ta rành nhất, ngươi và đại nhân yên tâm được rồi.
***
Thật ra hai ngày nay đã có nhân sĩ linh thông tin tức tung ra việc Đô Sát viện và Đông Xưởng tự ý tại Sơn Đông tra tấn Hồ Tôn Hiến, chỉ là chuyện này khó bề tưởng tượng quá mức nên hoàn toàn được xưng là vụ bê bối của sĩ lâm. Cho nên các quan viên phần lớn bảo trì trầm mặc, kỳ vọng có thể có tin tức mới truyền đến, chứng minh đây là lời đồn.
Buổi chiều hôm nay tin tức mới rốt cuộc truyền ra, nhưng mà càng khiến người nghe kinh sợ hơn. . . Hồ Tôn Hiến kia lại bị tra tấn đến chết, di thể đang được Cẩm Y Vệ hộ tống bằng tốc độ nhanh nhất đến kinh thành. Bởi vì tấu của tào đốc phân ti Sơn Đông là công khai phát đến Bắc Kinh nên rất nhiều quan lại của ti Thông chính đều thấy được, người khác không thể không tin rồi.
Vì vậy nghị luận cũng áp chế không được, mười tám nha môn kinh thành tất cả đều như vỡ tung, Các quan viên xúc động phẫn nộ không hiểu, nghị luận sôi nổi, vừa thấy người của Đô Sát viện liền lớn tiếng chất vấn:
- Là thật sao? Các ngươi thực sự thông đồng làm bậy với Đông Xưởng hả? Sao các ngươi có thể làm vậy được?
Ngày xưa đám Ngự sử ngôn quan vênh váo tự đắc đảo mắt đã thành chuột chạy qua đường, tất cả đều chán chường trốn về Đô Sát viện. Đối với các Ngự sử tự xưng là người đạo đức thì điều này nhục nhã thế nào chứ? Họ xúm lại với nhau la hét tiết giận, oán khí có thể xốc tung nóc nhà Đô Sát viện!
Mắng chửi mãi họ cảm thấy căn bản không giải được hận, liền cùng nhau đi tìm tổng hiến đại nhân để hỏi cho rõ. Nhưng tả hữu Đô ngự sử căn bản không ở nha môn, họ tìm đến hữu phó Đô ngự sử Trâu Ứng Long, người duy nhất còn ở nha môn, bảo hắn cho một thuyết pháp.
- Các ngươi lấy tin tức này ở đâu? Sao ta còn chưa thấy tấu? - Trâu Ứng Long thề thốt phủ nhận.
- Bên ngoài đều nói như vậy! - Các Ngôn quan lớn tiếng nói: - Không có lửa sao có khói!
- Ta thấy là tam nhân thành hổ đấy! - Trâu Ứng Long cười lạnh một tiếng nói: - Tổng hiến đại nhân đã đi nội các, yêu cầu khôi phục danh dự của Đô Sát viện, trừng phạt nghiêm khắc kẻ nào đã bịa đặt sinh sự! Tin tưởng rất nhanh sẽ có công văn qua đây để làm sáng tỏ tất cả việc này!
Thấy hắn nói hợp lý, chúng Ngôn quan bắt đầu dao động rồi, dù sao họ cũng không nguyện đây là thực sự, nếu là vậy thì thật sự là đả kích người quá thể.
- Trở về hết đi! - Trâu Ứng Long vung tay áo nói: - Ai còn dám tung tin vịt thì nghiêm trị không tha!
- Vâng. . .
Các Ngự sử chần chờ thi lễ lui ra, chẳng mấy chốc thì giải tán hết.
Đợi bóng lưng cuối cùng của một Ngôn quan biến mất trong cổng tò vò, Trâu Ứng Long nở nụ cười nhạt: Tổng hiến đại nhân, ta cũng không cảm kích cái gì đâu, đến lúc đó cũng đừng trách ta đem mọi chuyện nói quá khắt. . . Đó là một cơ hội hiếm có để bỏ đi chữ phó, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Không hổ là Trâu Ứng Long có thể nhìn đúng thời cơ, một quyển tấu ngã Nghiêm Tung, ánh mắt hắn đủ nham hiểm sắc bén, quả thật có chỗ hơn người. . . Như hắn sở liệu, Vương Đình Tướng tại nội các căn bản không thu hoạch được gì, đợi hết hai canh giờ, từ sáng cho đến chiều, đói đến hai mắt mờ đi, Từ Giai mới rốt cuộc đáp ứng gặp hắn.
Vương Đình Tướng lẳng lặng đứng ở dưới đường, có lẽ nhiều ngày rồi không cạo mặt rồi, hai gò má cũng dài ra hai chòm dâu quai hàm, dài ngắn không đồng nhất, hình dạng càng sa sút tinh thần. Đôi mắt tam giác bởi vì hai gò má gầy mà càng thêm rõ ràng, trong ánh mắt toát ra vẻ khó hiểu.
Sau khi Từ Giai ngồi xuống bàn đối diện với hắn rồi hai mắt khép hờ, vẫn trầm mặc.
- Hạ quan đã xử lý mọi việc rồi. - Vương Đình Tướng vẫn phải mở lời, giọng khàn đi: - Nhưng trái tim của hạ quan vẫn trung với nguyên ông.
Từ Giai vẫn khẽ nhắm hai mắt, trên mặt không có biểu tình gì.
- Hạ quan vốn chỉ là một tiến sĩ tam giáp, vốn tưởng rằng đời này cũng không có cơ hội mặc vào phi bào. Hiện tại lại lên làm tả Đô ngự sử, tạo hóa nghĩ cũng không dám nghĩ này toàn dựa vào nguyên ông thưởng thức và đề bạt. Từ ngày theo ngài đảo Nghiêm hạ quan đã nhận định là cả đời này là người của nguyên ông, chết là quỷ của nguyên ông.
Rồi hắn chậm rãi tháo xuống ô sa, từ từ bưng đến trước bàn:
- Tiền đồ là của nguyên ông cho hạ quan, giờ hạ quan sẽ trả lại cho nguyên ông. Tội gì cũng do ta gánh, chỉ mong nguyên ông có thể bảo toàn người nhà của hạ quan.
Hắn không phải là kẻ ngu, sự tình đã chuyển biến xấu như bây giờ, mình khẳng định là không còn đường sống rồi, dứt khoát thức thời chút, đừng liên lụy đến vợ con.