Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 92 : Bài học cuối cùng (3)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


- Chiết Giang chúng ta ở duyên hải nhiều đảo, giặc Oa giảo hoạt như cáo, hiện giờ chủ yếu tập kích những hòn đảo đó, tin tức thì bị quan quân duyên hải phong tỏa nghiêm ngặt, nên trong thời gian ngắn chưa truyền ra. Nhưng trên đời không có bức tường nào không lọt gió, tất nhiên sẽ truyền tới Thiệu Hưng. Hơn nữa ta dám đoán chắc, cùng với dân đảo chuyển nhà vào đất liền, giặc Oa nhất định đánh vào đại lục.

Thẩm Luyện mặt đầy đau đớn:

- Đông nam tây bắc đầu có đại địch, Đại Minh ta đúng là bệnh tật khắp người, nếu không chữa trị kịp, con dân lo thay, vận nước lo thay.



Thẩm Mặc nhìn thấy trong mắt Thẩm tiên sinh trào nước mắt, hiển nhiên đau xót tới cực điểm, y nhỏ giọng hỏi:

- Nếu biên phòng có chuyện, vì sao tiên sinh lại tới Bắc Kinh?



- Vì nguồn bệnh của Đại Minh ta ở đó!

Lửa giận trong lòng Thẩm Luyện vừa áp xuống lại lần nữa bùng phát, ông ta chỉ tay lên trời nói:

- Chúng ta là ai? Là con dân Hoa Hạ! Hoa Hạ là quốc gia thế nào? Năm nghìn năm qua đều là thiên triều thượng quốc! Quá khứ là thế, hiện tại là thế, tương lai ...

Nói tới đây ông ta dừng lại, một lúc sau mới kiên định nói:

- Tương lai nhất định cũng thế!



- Trừ bản thân chúng ta ra thì ai có thể đánh bại chúng ta?

Thẩm Luyện đề cao âm điệu, giọng kích động:

- Nước Oa nho nhỏ không thể, Thát Đát ngoài mạnh trong yếu không thể! Chúng ta không bại trong tay người Mông Cổ và giặc Oa, mà chúng ta bại trong tay quốc tặc đó!




- Đương nhiên không phải.

Thẩm Luyện nhướng mày lên nói:

- Chỉ có kẻ không biết liêm sỉ mới ngả theo Nghiêm đảng, người có chút khí cốt sẽ không hùa nhau làm bậy với chúng.



- Vậy vì sao bọn họ không nói?

Thẩm Mặc cau mày, y cảm thấy mình cách chân tướng càng ngày càng gần rồi.



Thẩm Luyện bất lực thở dài:

- Vì một cuộc phê bình lớn, làm thánh thượng xa lánh sĩ lâm, một trận bách quan kêu khóc, làm thánh thược từ đó đối đãi tàn nhẫn với ngôn quan, làm lòng người hoảng sợ. Nhìn thấy từng cái cái cái xương cứng bị đánh gẫy, bọn họ sợ tới câm như hến. Nào còn dám đối đầu với Nghiêm các lão đang được lòng thánh thượng.



- Được lòng thánh thượng.

Thẩm Mặc nói ra mấy chữ đó rồi im lặng.



Nhưng chỉ thế thôi đã làm cho Thẩm Luyện như bị sét đánh, ngây ra như gà gỗ, không khí trong phòng như đóng băng, tới ngay cả ánh đèn cũng đột nhiên chợt mờ chợt tỏ.