Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 94 : Thi huyện (1)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Thẩm Mặc không ngẩng đầu lên, chỉ trầm giọng nói:

- Như lời tiên sinh nói ngày trước, sư phụ cũng không thể lựa chọn được, cho nên xin tiên sinh cho đệ tử danh phận chính thức.



Thẩm Luyện do dự hồi lâu, cuối cùng mới gật đầu nói:

- Được rồi, ta thừa nhận ngươi là được.



- Học sinh bái kiến ân sư!

Thẩm Mặc lần nữa khấu đầu, bấy giờ mới ngẩng mặt lên.



- Thẩm Mặc, như con đã nói, hôm nay từ biệt, không biết bao giờ gặp lại.

Sắc mặt Thẩm tiên sinh ôn hòa:

- Ta ban cho con tên chữ trước là "Chuyết Ngôn", hi vọng sau này con tự thu xếp lấy, để một hồi sư đồ chúng ta trở thành một đoạn giai thoại.



*** Chuyết ngôn: Là ăn nói vụng về, với ý khiêm nhường.



- Tạ ơn ân sư.

Thẩm Mặc chưa bao giờ được nghe một lời tốt lành từ Thẩm tiên sinh, không ngờ lại chẳng nhận ra trong lời nói đó hàm chứa bao nhiêu tự hào và kỳ vọng.



Đợi thuyền rời bến rồi, Thẩm Mặc đột nhiên móc ra một cái túi gấm nhỏ trong lòng, vung tay ném lên sàn thuyền, nói lớn:

- Tiên sinh, thiếu chút nữa quên học phí bái sư.



Thẩm Luyện nhặt lên xem, không ngờ là một nén vàng, nặng chừng hai mươi lượng. Ông ta muốn ném lại, nhưng thuyền đã đi xa, ông đành cười khổ không thôi đưa cho phu nhân. Thẩm phu nhân thầm nghĩ :" Thế là có phí chi dùng an gia khi tới kinh thành rồi." Thẩm gia mặc dù giàu có, nhưng Thẩm Luyện giữ thanh bần, không hề lấy bạng tặng của anh ruột, phu nhân của ông đang lo âu vì việc này.



Thuyền khác dương buồm rời đi, bóng người Thẩm Luyện dần dần mơ hồ, nhưng tiếng ca thê lương hùng hậu thuận theo gió bay tới.



Cổn cổn trường giang đông thệ thủy, lãng hoa đào tẫn anh hùng.

Thị phi thành bại chuyển đầu không, thanh sơn y cựu tại, kỷ độ tịch dương hồng.


Thẩm Mặc cười nói:

- Đúng thế, thật trùng hợp.



Trùng hợp như thế hiển nhiên là sớm có an bài, Hạ Lão Thất dù sao là đại ca hắc đạo, vẫn rất chú ý thể diện. Mặc dù ở trước mặt quan phủ không thể không khom lưng xuống, hắn đã biết Thẩm Hạ tiếp nhiệm vị trí người thứ ba trong huyện là chuyện chắc như đinh đóng cột.



Khi biết được cái tin tức này Hạ Lão Thất nào còn dám sơ xuất, hắn nằm mơ cũng muốn sớm ngày hóa giải sự mâu thuẫn này, nhưng bảo hắn phải xuống nước hạ mình tới nơi tạ tội thì thật sự không bỏ nổi thể diện xuống. Cho nên nghe ngóng được Thẩm Mặc hôm nay sẽ tới địa bàn của mình, hắn liền hối hả chạy tới, hi vọng dựa vào cái lợi chủ nhà, cố gắng hóa giải xích mích này.



Có lẽ hôm nay là ngày lành của Hạ Lão Thất, muốn ngủ liền có người tặng gối kê đầu. Hắn tới không lâu thì thấy mấy tên tiểu tử gây sự với Thẩm Mặc, liền mừng húm. Lập tức tóm lấy cơ hội cực tốt này, phát ám hiệu của bang hội, chỉ huy đám khuân vác trên bến tàu tới giúp...



- Là tên nào đui mù, dám ngông cuồng trước mặt Thẩm công tử?

Đi tới gần, Hạ Lão Thất mặt mày hớn hở nói.



Thẩm Mặc mỉm cười:

- Chỉ là mấy đồng môn trước kia, chút mâu thuẫn nhỏ thôi.



- Ài, Thẩm công tử này, không phải tôi nói công tử đâu.

Hạ Lão Thật một lời hai ý nói:

- Công tử và Tam gia gì cũng tốt cả, chỉ có một việc không tốt.



- Ồ? Nguyện nghe kỹ hơn.

Thẩm Mặc cười nói.



- Quá hạ mình.

Hạ Lão Thất lắc lư đầu nói:

- Với thân phận của hai vị, ra ngoài thế nào cũng phải mang theo mấy kẻ hạ nhân, không chỉ tiện sai bảo, mà cũng là thể hiện địa vị. Cứ một mình chạy đi chạy lại, khó tránh khỏi bị bọn nhãi ranh mù mắt làm tức giận.