Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 10 : Thiên kim của tỉnh phủ
Ngày đăng: 17:11 30/04/20
Cô gái bước vào rất đẹp, trang điểm nhè nhẹ, tư thế yểu điệu, làm người ta cảm thấy ngưỡng mộ, làm cho ba người đàn ông trong phòng bao này đều cảm thấy vui mừng cả lên.
Đàn ông nhìn vào người con gái, đặc biệt là người đẹp, tự nhiên sẽ không tránh được họ nhìn vào ba điểm của cô gái. Trước hết là khuôn mặt, sau đó là bộ ngực và cuối cùng là bộ mông. Đây là kinh nghiệm của Hồ Lôi.
Với ánh mắt nhìn phụ nữ của Hồ Lôi, người phụ nữ này tuyệt đối là hàng đặc biệt, vóc dáng cao ráo, gương mặt sắc sảo, quần áo màu đen thể hiện sự tao nhã. Đặc biệt là dưới vành tai có đeo một đôi hoa tai bạch kim khoảng chừng 5 hoặc 6 cm, thêm nữa là cô ta xinh đẹp giống như những bông hoa mùa xuân được điểm thêm vào một cách rạng rỡ.
Cô ta tên là Đổng Tiểu Phàm, trong tên cũng có chữ Phàm
Sự xuất hiện của Tiểu Phàm, làm cho đại mỹ nữ Băng Băng cũng cảm thấy có chút thua kém. Dù sao cũng là người đẹp đến từ tỉnh thành, khí chất và phong độ cũng có chút khác biệt.
Hồ Lôi và Trưởng phòng Lương sớm đã nhìn cô ta một cách ngây ngất, chỉ có Trương Nhất Phàm có vẻ thờ ơ, ôm đầu vào vẫn đang nghĩ tới việc vay mượn.
Băng Băng dẫn Đổng Tiểu Phàm đến trước mặt ba người đó nói:
- Tới đây! Tôi giới thiệu cho các vị đại mỹ nhân này!
- Cô này chính là bạn thời đại học của tôi. Là đại mỹ nhân Đổng Tiểu Phàm một trong ba đại hoa hậu giảng đường của học viện kinh tế và tài chính năm đó.
Băng Băng không có nói ra thân phận của Đổng Tiểu Phàm, chỉ giới thiệu với cương vị là bạn học mà thôi.
Sau đó lại chỉ vào Trưởng phòng Lương nói:
- Đây chính là người nổi tiếng lừng lẫy của huyện Thông Thành, Trưởng phòng Lương nổi tiếng có một không của Phòng tài chính.
Từ độc nhất vô nhị này dùng hay đấy! Hồ Lôi nhìn Băng Băng với ánh mắt tán dương, cô gái này càng ngày càng biết nói chuyện.
Trưởng phòng Lương lập tức cười lên giống như phật di lặc nói:
- Tiểu thư Đổng quả nhiên là một tuyệt thế giai nhân, nghiêng nước nghiêng thành, Lương mỗ thật là vinh hạnh.
Nói dứt lời, Trưởng phòng Lương còn cố ý đứng dậy cùng Đổng Tiểu Phàm bắt tay.
- Xin chào Tiểu Phàm!
Hồ Lôi cũng đứng dậy, cười hì hì đưa tay ra.
Đổng Tiểu Phàm cười một cách nhã nhặn nói:
- Anh chắc hẳn là bạn trai của Băng Băng đúng không? Nghe danh anh đã lâu.
- Được, được, được! Cứ quyết định như vậy đi.
Trương Nhất Phàm nhìn thoáng qua Đổng Tiểu Phàm chậm rãi nói:
- Có hai cha con đi vào vùng có tuyết rơi nên trên nền đất rất trơn, đứa con gái đó hơi mập. Ông Bố nói:
- Cẩn thận trên mặt đất rất trơn.
Không ngờ ông bố chưa nói xong thì cô con gái đó đã bị trượt, trượt tới chỗ người ông bố, bàn tay vừa lúc bắt được phần dưới của ông bố, khó lắm mới ổn định, như vậy mới không ngã xuống.
Lúc này, ông bố nói:
- Đã bảo con cẩn thận, may là đi với bố chứ đi với mẹ con, chắc té chết rồi!
Trương Nhất Phàm nói xong, mấy người đó vẫn còn ngẩn ra nhất thời không hiểu rõ. Đột nhiên Hồ Lôi cười ầm lên:
- Ha ha —— ha ha ——
Trong lúc này, Lương Chính Hòa cũng phản ứng lên, cười to theo:
- Ha ha —— đỉnh. Thật là rất đỉnh!
Hai cô gái đó không hiểu gì cả, Băng Băng liền cảm thấy kỳ lạ nhìn vào hai người cười như tên ngốc đó hỏi:
- Các anh cười gì vậy?
Hồ Lôi cười đến nỗi ôm cả bụng cười:
- Ha ha —— may là đi theo bố, nếu mà đi với mẹ con, thì chắc té chết rồi! Phần dưới, phần dưới đó… ha ha ——
Băng Băng đột nhiên hiểu ra, cũng bịt miệng cười ầm lên, Đổng Tiểu Phàm liếc mắt nhìn Trương Tiểu Phàm, nhìn thấy ba người họ cười ra bộ dạng như thế, không ngừng lắc đầu, vô vị!
Lúc này, không biết ai lại đột nhiên đánh rắm, bùm —— âm thanh nặng nề vang lên, Hồ Lôi la to:
- Bậy quá bậy quá, đến rắm cũng không chịu nổi!
Cuối cùng Đổng Tiểu Phàm cũng không nhịn nổi cười lên.