Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 100 : Phó chủ tịch huyện đã nổi giận

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Trước đây Mã Tuấn Huy qua lại khá gần gũi với Tô Sĩ Dân. Vốn cũng khá thờ ơ với Trương Nhất Phàm. Bây giờ Tô Sĩ Dân đi rồi, trong lòng của Mã Tuấn Huy có vẻ bất an, từ lâu đã muốn tìm cơ hội để thể hiện thiện ý với Trương Nhất Phàm.



Nghĩ kỹ lại thì Mã Tuấn Huy chắc hẳn là người của Phong Quốc Phú. Lúc đầu Trương Nhất Phàm tới Thông Thành làm Thư ký cũng đụng độ với ông ta mấy lần. Có lúc những lời nói mà Trương Nhất Phàm truyền xuống thì ông ta cho là nói láo.



Không ai ngờ tới, sau hai năm Trương Nhất Phàm đã leo lên đầu của ông ta. Thấy những cây đại thụ mà mình dựa dẫm, từng cây một bị ngã. Còn Trương Nhất Phàm thì lại ngày một thành công. Từ Thư ký Chủ tịch thành phố lên đến chức Chủ tịch thị trấn Liễu Thủy, sau đó lại từ Chủ tịch thị trấn lên đến chức Phó chủ tịch huyện.



Bây giờ lại vào được ủy viên thường vụ. Cách đỉnh cao của quyền lực chỉ còn một bước không xa mà thôi. Mỗi người trong chốn quan trường ở Thông Thành đều biết Trương Nhất Phàm có mối quan hệ tốt nhất với Bí thư Lâm. Những lời mà Trương Nhất Phàm nói ra so với lời nói của Trưởng ban thư ký Thái Hán Lâm vẫn còn có hiệu lực hơn.



Có người đang thầm nói, thà rằng đắc tội với Thái Hán Lâm cũng không đắc tội với Trương Nhất Phàm. Mã Tuấn Huy ở nhà ăn cơm, đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, trong lòng lập tức có chút dự cảm không hay.



Quả nhiên, người của Chi cục thuế khu Hạnh Phúc bị hắn nắm được nhược điểm. Lần này mình chết thảm đây.



Mã Tuấn Huy vội vàng chạy tới quán ăn của Liễu Hồng thì thấy ở đây chỉ là một quán ăn nhỏ bình thường. Thật không hiểu nổi tại sao Trương Nhất Phàm lại xuất hiện tại chỗ như thế này? Sau đó ông ta thấy Liễu Hồng, trong lòng liền có chút suy nghĩ lung tung. Trương Nhất Phàm có phải là dính líu gì với cô gái này không?



Liễu Hồng tuy là đã sinh con rồi, nhưng dù sao thì cũng chỉ có hai mươi ba tuổi. Thân hình khôi phục lại rất nhanh, người bình thường mà nhìn vào không ai phát hiện được cô ta đã là mẹ của một đứa nhỏ.



Mấy người trong phòng bao, không một ai chuồn đi mất. Bởi vì họ nghe thấy Trương Nhất Phàm gọi điện thoại gọi thẳng tên của Trưởng chi cục. Nếu như bỏ chạy thì chỉ e rằng là tội càng thêm nặng mà thôi.



Người đắc tội cũng không phải mình mà là Trưởng phòng Lưu. Một số người trong đó đang ảo tưởng, nói không chừng lần này lại là một cơ hội tốt. Trưởng phòng Lưu mà bị gì đó thì không phải mình sẽ có thể thay thế sao? Sau đó mắt chợt sáng lên, đặc biệt là quán ăn này của Liễu Hồng không những không thu thuế mà còn trả tiền cho cô ta. Ngày nào cũng gọi người tới dùng bữa, tiền cơm thì đưa hai phần. Đây là tư tưởng của tên Phó trưởng phòng.



Trước khi Mã Tuấn Huy tới, Trương Nhất Phàm đã đi rồi.



Nhìn thấy mấy người của Chi cục thuế, Mã Tuấn Huy liền có chút tức giận không rõ lý do. Không cần nói, những kẻ như tên trộm này chắc chắn là đã làm gì tới bà chủ rồi.



Nhất là tên Lưu Khai Sơn đó. Mã Tuấn Huy vẫn còn nhớ, người này trước đây là vì đùa giỡn với phụ nữ nên bị điều đến Chi cục thuế. Bây giờ bệnh cũ lại tái phát đây!



- Me kiếp! Các cậu tới đây là tự đâm vào chỗ chết có biết không?



Mã Tuấn Huy vỗ mạnh vào bàn nói:



- Có biết người tố cáo các cậu là ai không hả? Là Phó chủ tịch huyện Trương, Phó chủ tịch huyện đó! Mẹ kiếp ông đây cũng xui xẻo theo mấy người.



Mã Tuấn Huy chửi một trận mới phát hiện là mình bây giờ vẫn còn đang ở quán ăn của Liễu Hồng. Dường như chửi người không đúng chỗ, lập tức thay đổi thái độ tươi cười nói:



- Đây chắc là bà chủ rồi? Việc này quay về tôi sẽ xử lý nghiêm túc. Bọn họ đã ở đây xài hết bao nhiêu cô cứ báo lại cho tôi. Ngày mai tôi sẽ bảo người ở Chi cục tới thanh toán. Ở chỗ của Chủ tịch huyện Trương thì cô nói khéo vài câu.


- Có phải là Chi cục trưởng Mã à? Ông tới tìm tôi có việc gì sao?



Mã Tuấn Huy nghe nói vậy liền hoảng hốt. Ở đằng sau lưng cứ toát mồ hôi lạnh. Tên Trương Nhất Phàm này sao lại khiến cho người ta cảm thấy áp lực như vậy chứ? Căng thẳng đến kỳ lạ. Cho dù trước kia ở chỗ Bí thư Phong Quốc Phú cũng chưa từng run rẩy đến như vậy?



Mã Tuấn Huy cung kính đưa báo cáo qua nói:



- Đây là ý kiến xử lý chuyện liên quan đến vụ của mấy người ở Chi cục thuế tại khu Hạnh Phúc vào tối hôm qua, xin anh phê chỉ thị.



Trương Nhất Phàm không thèm xem, trực tiếp trả về nói:



- Đây là việc của Chi cục thế các cậu, bản thân cậu cảm thấy làm sao xử lý cho tốt thì cứ vậy mà xử lý, tôi không can thiệp vào.



Trời! Nịnh bợ đến như vậy rồi. Mã Tuấn Huy nhất thời cứ suy xét về dụng ý của Trương Nhất Phàm. Chẳng lẽ hắn ta chê mình xử lý không đủ nặng sao?



Đúng là tâm tư của các lãnh đạo khó mà đoán được mà. Mã Tuấn Huy cứ tưởng rằng có thể hiểu được ý đồ của lãnh đạo, không ngờ hôm nay không làm sao có thể đoán ra được rốt cuộc Trương Nhất Phàm đang nghĩ gì?



Nếu nói là ủng hộ Phong Quốc Phú thì đó chỉ là đứng sai hàng mà thôi. Vả lại không ai nghĩ đến Phong Quốc Phú lại sụp đổ nhanh như vậy. Chỉ là lúc mà anh ta muốn dựa vào Tô Sĩ Dân thì Tô Sĩ Dân cũng sụp đổ luôn rồi.



Trương Nhất Phàm giống như là một con ngựa ô trong thị trường chứng khoán vậy, khí thế ngang trời không có gì có thể ngăn cản được.



- Chi cục trưởng Mã, cậu còn có việc gì không?



Lại qua một hồi lâu, Trương Nhất Phàm bỏ cây bút trên tay xuống, nhìn Mã Tuấn Huy với vẻ kỳ quái, trong lòng nghĩ tên này có phải là có chút đê tiện không? Thế nào cũng phải để mình chửi vài câu mới can tâm hay sao?



Mã Tuấn Huy tỉnh táo lại nói:



- Không…không có gì nữa ạ, vậy thì tôi xin phép.



Lúc anh ta rời khỏi văn phòng Phó chủ tịch huyện Trương, thì phát hiện đằng sau lưng mình đã ướt đẫm cả rồi.



Dọc trên đường đi, ông ta không ngừng suy xét dụng ý thực sự của Trương Nhất Phàm. Nghĩ tới nghĩ lui Mã Tuấn Huy đang suy nghĩ buổi tối có nên đến nhà của Trương Nhất Phàm thăm hỏi một chút?



Chỉ có điều không có người quen thuộc dẫn đường, anh ta lại không dám quấy rầy. Đột nhiên, ông ta nghĩ tới một người, con trai của Hồ Chí Minh. Không phải cậu ta rất thân với Phó chủ tịch huyện Trương sao?



Đúng rồi, chính là cậu ta!