Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1016 : Vậy chỉ có thể như vậy
Ngày đăng: 17:25 30/04/20
Bao Dụ Dân được cho là một người biết cách giữ bình tĩnh, nhưng tình hình ngày hôm nay không ngờ làm anh ta không khống chế được, sau khi anh ta phẩy tay áo bỏ đi lại có chút hối hận.
Bản thân có phải là nên chào hỏi một câu với Trương Nhất Phàm hay không, không nên biểu hiện rõ ràng như vậy.
Đường đường là một cán bộ cấp Thứ trưởng, không ngờ lại ở trước mặt nhiều người tỏ một thái độ không nên chút nào. Bao Dụ Dân cảm thấy rất kỳ quái, vì sao bản thân lại không khống chế được?
Lý do chỉ có một, đó là sợ Trương Nhất Phàm nổi bật hơn mình. Kỳ thật cũng không phải chỉ có người trẻ tuổi mới thích làm náo động, người ở tuổi này rồi giống như bọn họ, so với người trẻ tuổi lại càng thích thể diện.
Người trẻ tuổi bị mất mặt còn có thời gian và cơ hội để tìm trở về, nhưng bọn họ đã vào tầm tuổi này rồi, một khi đánh mất thể diện, cơ hội tìm lại rất ít.
Cho nên, rất nhiều người đều thích tỏ ra thâm trầm.
Bao Dụ Dân phát hiện ra bản thân thất bại, trước đây là chính mình cướp đoạt nhiệm vụ này của Trương Nhất Phàm, hiện tại sau khi hạng mục đàm phán không thành công, chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ một Phó chủ tịch thường trực tỉnh như ông ta, bộ mặt già cũng không có chỗ để nữa.
Tên súc sinh Sơn Bản Nhất Mộc này, vừa thối lại vừa cứng, yêu cầu rất hà khắc, trên vấn đề chính sách đã không có khả năng thỏa hiệp. Bao Dụ Dân trong lòng liền muốn,chi bằng thuận nước đẩy thuyền, đem gánh nặng này đưa cho Trương Nhất Phàm đi làm.
Cho Trương Nhất Phàm làm mà nói, anh ta lại có chút lo lắng, nếu chẳng may hắn thành công thì phải làm sao bây giờ?
Giờ phút này, Bao Dụ Dân ngay cả ý muốn chết cũng đã nghĩ đến, giao cho Trương Nhất Phàm làm, anh ta lại lo lắng người ta đàm phán thành công. Không giao cho hắn, bản thân lại bất bình.
Tâm bệnh a!
Hay là kéo dài?
Đùa cái gì vậy? Người ta không kéo dài được, mình cũng không kéo dài được. Không hoàn thành được nhiệm vụ, chờ Chủ tịch tỉnh Thẩm Hoành Quốc quay lại, biết báo cáo kết quả công tác sao đây? Lúc trước chính mình muốn dùng dao sắc chặt đay rối, thừa dịp nhân vật số một không ở đem chiến thích này kéo về mình.
Dã tâm, loại dã tâm này là vô chừng mực, không ngừng tăng bởi sĩ khí trong lòng.
Nếu bản thân há miệng nắm được hạng mục này, chẳng những nhân tài mới nổi bật như Trương Nhất Phàm không thể bằng được, mà Thẩm Hoành Quốc cũng vài phần kính trọng.
Bao Dụ Dân lại suy nghĩ, lúc trước có phải Thẩm Hoành Quốc sợ mình nổi bật hơn, vượt mặt nhân vật số một như anh ta, mới không muốn mình nhúng tay vào việc này? Hiện tại nghĩ đến, trong lòng Bao Dụ Dân bất an lo lắng không yên.
Người tuổi tác cao, không vội vàng được.
Trong lòng Bao Dụ Dân đột nhiên rất không thoải mái, rất khó chịu.
Tào A Man chết tiệt! Năm đó anh ta gặp vấn đề kê vân. Hiện tại tiến cũng không được, lui cũng không xong.
Đột nhiên, trong đầu anh ta lóe lên một ý tưởng.
- Cũng vậy, cũng vậy!
Hai người xã giao vài câu, phất phất tay,
- Tôi đi thăm Phó Chủ tịch tỉnh Bao.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, dẫn theo Đằng Phi đi thẳng.
- Lão Bao.
Quách Vạn Niên vừa vào cửa, liền chỉ vào Bao Dụ Dân cười ha hả, một tiếng Lão Bao làm Bao Dụ Dân buồn bực. Quách Vạn Niên này âm hồn không tiêu tan!
Thư ký Quách Vạn Niên đem đồ đạc đặt ở một bên, lui ra ngoài đóng cửa lại.
- Thật không ngờ Fuji này lại là khoai lang nóng, anh dự định làm thế nào?
Bao Dụ Dân nhìn anh ta, gần đây anh ta càng ngày càng không hiểu Quách Vạn Niên, lúc trước trong thời điểm quyết định Phó chủ tịch thường trực tỉnh, anh ta cũng là một trong những người mạnh mẽ. Hiện tại chính mình thượng vị, anh ta có thể chịu phục sao?
Đối với quyết định của Fuji, anh ta thật sự là không muốn biết Quách Vạn Niên, anh ta chỉ khe khẽ thở dài,
- Tôi biết rõ nên làm thế nào thì còn nằm trong này làm gì?
Quách Vạn Niên từng trải gật gật đầu,
- Lão Bao, tôi đề nghị anh tương kế tựu kế, đem gánh nặng này ném cho hắn đi. Hắn không phải vừa đến dò xét ý tứ của anh sao? Anh liền thành toàn cho hắn đi!
- Thành toàn cho hắn?
Bao Dụ Dân vốn bởi vì sự việc này không bỏ được, thật sự muốn buông xuống, để cho Trương Nhất Phàm đi làm, nhưng nếu chẳng may hắn thành công, thì bản thân không phải là càng mất mặt sao?
Quách Vạn Niên dường như nhìn thấu tâm tư anh ta, mỉm cười nói:
- Việc anh tức giận, chưa chắc hắn đã tức giận.
Những lời này bày đủ thâm ý, Bao Dụ Dân bừng tỉnh. Đúng vậy, tôi tức giận, hắn chưa chắc đã bất bình.
Hắn thở dài:
- Vậy chỉ có thể như vậy!