Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 102 : Mỹ nhân kế (2)
Ngày đăng: 17:12 30/04/20
Ngày hôm sau khi đi làm, Trương Nhất Phàm và Uông Viễn Dương đi cùng nhau.
- A! Chủ tịch huyện Uông, anh lại thức đêm phải không? Mắt đỏ như vậy rồi. Công việc tuy quan trọng nhưng cũng phải giữ gìn sức khỏe, nếu không sẽ làm chị dâu lo lắng đấy!
Uông Viễn Dương xấu hổ cười, nhìn thoáng qua gương:
- Đúng là mắt có hơi đỏ thật, hôm qua ngủ hơi muộn một chút.
Nói xong, anh ta lại thở dài:
- Ôi! Dạo này công việc xếp chồng xếp đống, mà việc nào cũng khiến cho người ta lo lắng cả.
- Ai nói không có? Vài ngày nữa đến phiên đấu thầu rồi. Lại còn khu kinh tế mới bên kia cũng động thổ khởi công. Toàn bộ vùng đất rộng lớn như thế này của chúng ta, cũng không biết đến lúc đó sẽ thu hút được bao nhiêu nhà đầu tư?
- Những chuyện đó không nóng vội được, Phó Chủ tịch huyện Trương, cậu cũng đừng sốt ruột quá. Chúng ta cùng nhau cố gắng nhé! Ha ha…
Hai người vừa cười vừa chia tay ở hành lang.
Trương Nhất Phàm vừa về đến phòng làm việc liền nhận được điện thoại của Thẩm Uyển Vân. Đã lâu lắm rồi không gặp cô bé ấy. Quả thực là Trương Nhất Phàm rất nhớ!
Nghe thấy giọng nói cực kỳ dễ nghe kia, trong lòng Trương Nhất Phàm bỗng cảm thấy rất vui.
- Phóng viên Thẩm, dạo này đi đâu thế? Ngay cả điện thoại cũng không liên lạc được với em.
- Thế nào? Nhớ em à?
Ở đầu dây bên kia, Thẩm Uyển Vân cười hì hì, giọng như tiếng chim sơn ca véo von, nghe cực kỳ êm tai.
Trương Nhất Phàm thật thà nói:
- Ừ! Khi nào em về? Anh…
Ý tứ phía sau, không nói Thẩm Uyển Vân cũng hiểu.
- Anh muốn làm gì à?
Thẩm Uyển Vân cố tình giả vờ không hiểu, rõ ràng đang cố tình đùa giỡn với mình. Trương Nhất Phàm thấy bên ngoài không có ai, liền nói một câu rất thô tục.
- Anh muốn vào từ đằng sau của em.
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng “phụt”, sau đó chợt nghe tiếng Thẩm Uyển Vân cuống quýt nói:
- Chết rồi, ướt hết rồi, ướt hết rồi!
Trời, không thái quá như vậy chứ? Có nghiêm trọng đến mức đó không? Mới nói như thế mà đã ướt hết rồi sao? Trương Nhất Phàm bực bội hỏi:
- Em đang tự mình làm việc đó phải không?
- Thôi đi! Người ta đang uống nước. Nói câu không biết xấu hổ mà cũng không sợ người ta nghe thấy. Trong văn phòng anh không có ai à?
À, hóa ra là đang uống nước. Thế mà cứ tưởng!
Một lát sau Thẩm Uyển Vân mới nói:
- Anh uống rượu gì?
Uông Viễn Dương thấy chỉ có hai người, liền lo ngại nói:
- Thôi khỏi rượu đi! Gọi đồ uống thôi .
- Ấy, không uống rượu sao được? Như vậy chứng tỏ tôi không có thành ý. Có thể hẹn gặp được một nhân vật lớn như anh, nếu ngay cả rượu cũng không có, thì có phải là tôi không biết cách cư xử hay không? Nếu rượu Mao Đài đắt quá thì gọi rượu Ngũ Lương nhé?
Thật ra rượu Ngũ Lương cũng không rẻ, Uông Viễn Dương thấy Dương Mễ nói như vậy, liền hỏi:
- Cô biết uống ư?
Dương Mễ gật đầu:
- Đừng xem thường tôi, tôi là cô gái uống được nhất trong tòa soạn, có thể uống ba bốn xị cũng không thành vấn đề.
- Vậy gọi một bình rượu Ngũ Lương đi, hôm nay tôi mời.
Uông Viễn Dương cũng cảm thấy Dương Mễ đặc biệt có tình ý nên liền đồng ý.
- Vâng, có ngay.
Nhân viên phục vụ đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn hai người, trong không khí từ từ tràn ngập mùi nước hoa trên người Dương Mễ. Uông Viễn Dương ngắm cô, Dương Mễ vẫn mặc bộ quần áo ôm sát mông nhìn thấy trên đường lúc nãy, phía dưới vẫn mang đôi tất chân gợi cảm.
Bộ quần áo bó sát người đã để lộ toàn bộ số đo thật của cơ thể cô, nhất là đường cong vô tận của bộ ngực khiến Uông Viễn Dương lần đầu tiên cảm thấy sức hấp dẫn không thể kháng cự của một người phụ nữ.
Rượu đã mang lên, nhân viên phục vụ đi ra ngoài, Dương Mễ đứng dậy, tự tay mở nút chai. Cô cầm chén rượu nói:
- Chủ tịch huyện Uông, bình rượu này, tối nay chúng ta chia ba bảy được không?
Nói xong, cô từ từ nghiêng người, cúi xuống rót rượu. Uông Viễn Dương nhìn thấy rõ hai nửa hình tròn của bộ ngực. Rất tròn, rất trắng, dường như còn to hơn của người vợ đã từng sinh con của mình.
Hơn nữa hình dáng của chúng rất hoàn hảo, rất chắc và hoàn toàn không bị sệ. Không biết tại sao, Dương Mễ rót rượu rất cẩn thận, từ từ rót đầy chén, ước chừng bộ ngực kia dừng lại trước mặt Uông Viễn Dương khoảng hai - ba phút.
Sau khi Dương Mễ uống cạn hai chén rượu, Uông Viễn Dương nói:
- Không sao đâu, uống không được thì thôi, tôi chỉ thích uống vừa phải. Cô cũng không nên làm khó bản thân, uống được đến đâu thì uống.
Đây lại là nguyên tắc của Uông Viễn Dương. Là một Chủ tịch huyện, tuy anh ta thích một cô gái như Dương Mễ, nhưng cũng không xấu xa đến mức đẩy ngã cô ta, sau đó giở trò xằng bậy. Dù sao anh ta vẫn là một người có lý trí.
Dương Mễ cầm chén lên:
- Nào, Chủ tịch huyện Uông, đầu tiên cảm ơn anh dù bận trăm công nghìn việc đã bớt chút thời gian đến gặp một phóng viên quèn như tôi. Anh là vị lãnh đạo tốt nhất tôi từng thấy, cũng là một vị lãnh đạo trẻ tuổi đầy triển vọng nhất. Tôi mời anh một chén.
Chén nhỏ khoảng chừng nửa xị, Dương Mễ và Uông Viễn Dương cụng ly một cái, uống một hơi. Sau khi uống xong, mặt không đỏ, tim không đập mạnh. Xem ra cô ta thật sự biết uống, vậy cũng tốt, tránh được việc say rượu rồi làm trò cười, Uông Viễn Dương mỉm cười rồi uống.
- Cô không cần phải khách khí như vậy, lần sau có khó khăn gì cứ đến tìm tôi.
- Cảm ơn Chủ tịch huyện Uông.
Dương Mễ cười hì hì, ánh mắt xinh đẹp quyến rũ lướt qua gương mặt Uông Viễn Dương. Thật ra, vị Chủ tịch huyện Uông này cũng không tồi. Nếu có thể dựa vào hắn ta, mình cần gì phải đi theo tên Thi Vĩnh Nhiên khốn khiếp kia nữa? Giờ đây, trong lòng Dương Mễ đã có một suy nghĩ khác.