Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1045 : Vất vả cho cô quá

Ngày đăng: 17:25 30/04/20


Lưu Tòng Văn nhìn Tiểu Lưu:



- Bàn tay nhỏ bé này trắng thật đấy nhỉ?



Tiểu Lưu đỏ mặt, rút tay về.



Lưu Tòng Văn cười ha ha nói:



- Thật không ngờ, đồng chí Tiểu Lưu vẫn còn thẹn thùng như vậy. Đều là con gái lớn như này rồi, chẳng lẽ lại chưa yêu ai bao giờ sao? Nhưng tôi nghe nói, con gái trong trường đại học bây giờ phóng khoáng lắm.



Tiểu Lưu lập tức đứng lên nói:



- Em đi toilet một tý.



Nhìn Tiểu Lưu đùng đùng chạy vào toilet, khóe miệng Lưu Tòng Văn nhếch một nụ cười, ánh mắt vẫn nhìn bóng dáng của Tiểu Lưu, nói đầy thâm ý:



- Ông chủ Chung, cô Tiểu Lưu này rất thú vị, cô ta vẫn là gái trinh đấy chứ?



Ông chủ Chung ngượng ngùng cười cười, thầm nghĩ tên này đúng là tên háo sắc, không biết Tiểu Lưu có đồng ý hay không. Sớm biết thế này mình không nên dẫn cô ta đến đây.



Ông chủ Chung nói:



- Cô ấy vừa mới tốt nghiệp, tôi thấy cô ấy làm việc cũng không tồi, nên cho cô ấy vào công ty làm. Cô này thẹn thùng, chắc chưa có người yêu. Giám đốc Lưu, hay là tối nay tôi gọi một cô nào đến cho anh nhé?



Lưu Tòng Văn mở to mắt, có chút không hài lòng nói:



- Không cần! Chuyện tiền thừa, để sau hãy bàn!



Sau đó gã liền nâng chén lên, tự uống rượu một mình, gạt ông chủ Chung sang một bên.



Ông chủ Chung nhìn sắc mặt gã không bình thường, liền cười trừ nói:



- Vậy để tôi nói với cô ấy, khuyên bảo cô ta một chút.



- Câu này còn có chút giống tiếng người, cô ta cũng chẳng thiệt. Dù sao sớm muộn cũng để cho con trai phá, cho ai mà chẳng là cho?



Ông chủ Chung có chút bất đắc dĩ, chút lơ là này, dẫn kế toán đến tính tiền, cũng có thể gặp chuyện này. Chẳng qua, gã nắm giữ vận mệnh của nhà máy than đá của mình. Bây giờ áp lực cạnh tranh lớn, không tiêu thụ được than, đến nhà máy sắt thép có thể bán được giá tốt, hơn nữa có thể giả dối.



Xem ra hôm nay gã không đạt được mục đích, Lưu Tòng Văn sẽ không chịu dừng tay.



Ông chủ Chung nhìn ra ngoài, Tiểu Lưu đang từ toilet quay trở lại.



Ông ta vội vàng đứng lên nói:



- Tiểu Lưu, nhanh tới kính rượu.



Ông ta nghĩ chỉ có thể để cho Tiểu Lưu say khướt, gạo nấu thành cơm, chuyện này mới dễ giải quyết.




Mạc Thiếu? Là cháu ngoại trai của Bí thư tỉnh ủy đó sao?



Lưu Tòng Văn bỗng chốc nhớ ra, Hùng Nhị chính xác là đã nói qua vài lần, nhưng Lưu Tòng Văn vẫn không để ý đến chuyện này. Gã nghĩ mặc kệ cháu trai ngoại nào của Bí thư tỉnh ủy, chỉ cần mình có thể sống vui vẻ trên mảnh đất 1 mẫu 3 của mình, thêm 1 chuyện không bằng bớt đi 1 chuyện.



Thực ra, Lưu Tòng Văn không giám giao tiếp với Thái tử gia này.



Nhìn thấy người ta tìm tới cửa, trong lòng gã liền có chút chột dạ. Gã đã từng nghe Hùng Nhị nói qua, Mạc Thiếu có một lái xe bên cạnh, thân thủ rất lợi hại, mười mấy người không phải là đối thủ của anh ta. Ánh mắt gã liền dừng lại trên thân người hai người:



- Hóa ra là Mạc Thiếu, thất kính, thất kính!



Đằng Phi nói:



- Giám đốc Lưu không cần khách sáo, hôm nay chúng tôi mạo muội làm phiền, thực sự là không còn cách nào. Vừa nãy đúng lúc nhìn thấy xe của giám đốc Lưu, chúng tôi liền không mời mà đến đây.



Ông chủ Chung không biết lai lịch hai người, nhưng lão nghe ra thân phận của hai người này không phải xoàng, vì vậy khách sáo nói:



- Đến sớm không bằng đến đúng dịp, mời ngồi, mời ngồi, tôi gọi phục vụ cầm bắt đũa lên.



Sau đó lão liền mượn cớ ra ngoài. Đằng Phi nhìn Lưu Tòng Văn nói:



- Giám đốc Lưu, tôi cho Hùng Nhị đến nói chuyện đó với anh, thế nào rồi?



Lưu Tòng Văn lúc này căn bản không có lòng dạ nói về chuyện này, gã đành phải đưa đẩy:



- Đang nghiên cứu, vẫn đang nghiên cứu, nếu Mạc Thiếu muốn làm, tôi nhất định sẽ làm hết sức mà. Nào, uống rượu, uống rượu thôi…



Thấy bọn họ nói chuyện, Trương Tuyết Phong cho tay vào trong túi.



Lúc này, điện thoại của Tiểu Lưu ngồi bên cạnh Lưu Tòng Văn vang lên, cô lập tức đứng dậy lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn về phía Trương Tuyết Phong một cái nói:



- Em đi nghe điện thoại chút.



Đợi Tiểu Lưu ra khỏi phòng, Trương Tuyết Phong cũng đứng dậy theo nói:



- À, tôi quên đồ trên xe. Tôi ra lấy!



Khi Trương Tuyết Phong ra khỏi cửa, đúng lúc ông chủ Chung từ ngoài đi vào, Trương Nhất Phong nhìn lão gật gật đầu, đi ra ngoài. Tiểu Lưu đang đứng cuối toilet, thấy Trương Nhất Phong đi về phía này, hai người đứng ở bồn rửa tay, vừa rửa tay vừa nói chuyện:



- Sao rồi?



Tiểu Lưu từ túi quần lấy ra một cái bút ghi âm, Trương Nhất Phong nhìn thấy không có ai, đưa tay ra nhận lấy cái bút ghi âm, làm như không có chuyện gì cất vào trong túi:



- Cám ơn, vất vả cho cô quá!



Tiểu Lưu cười cười, vẻ mặt bất đắc dĩ.