Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1077 : Đã tìm thấy tên lái xe năm đó rồi

Ngày đăng: 17:26 30/04/20


Diêu Mộ Tình trở về khách sạn, một mình nằm trong căn phòng vô cùng xa hoa sang trọng.



Trời rét lạnh như nước, bên ngoài tĩnh mịch thành băng, nhưng trong phòng vẫn giữ được không khí ấm áp như mùa xuân.



Diêu Mộ Tình mặc rất ít, trong không gian chỉ có một mình, cô đã cởi bỏ từ sớm chiếc áo ngoài và mặc lên chiếc váy ngủ màu hồng phấn. Ánh đèn trong phòng có phần mông lung, làm cả căn phòng như được phủ lên bởi một màn ánh sáng tím nhạt huyền ảo.



Diêu Mộ Tình tự rót cho mình một ly rượu, uể oải nằm lên chiếc sô pha.



Một cặp đùi thon dài trắng nõn từ trong lớp váy ngủ được lộ ra, trong màn ánh sáng lung linh huyền ảo, đẹp như ngọc, trắng như tuyết. Mái tóc dài mượt của cô cũng được buông lơi.



Khiến cho cả con người cô khi nhìn vào hoàn toàn không còn một chút lạnh lùng, cao ngạo của ngày thường nữa.



Cô cứ nằm nghiêng như vậy, dưới lớp áo ngủ như có ánh sáng ẩn hiện, một tấm ngực trắng muốt, cùng với khe ngực sâu hun hút hết sức gợi tình, quyến rũ.



Nhấm nháp ly rượu ngon, cô nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.



Màn biểu diễn tối nay, có thể xem là kinh điển. Vừa mới nhận được thông tin, cái tổ chức Nhân Mã thần bí đó đã thầm lặng rời khỏi Vĩnh Lâm. Lúc này bọn họ nhất định sẽ nghĩ là cơ nghiệp đằng sau mình chính là những sản vật dưới bàn tay liên kết của Ô Dật Long và Trương Nhất Phàm.



Chẳng có sự hùng biện nào có thể thắng được sự thật.



Tất cả những gì diễn ra hôm nay đủ để thuyết phục tất cả mọi người. Chắc hẳn là Trương Nhất Phàm cũng không thể ngờ được đâu?



Nghĩ đến Trương Nhất Phàm với thân hình khỏe mạnh săn chắc làm Diêu Mộ Tình cũng không tránh khỏi cảm giác lưu luyến. Cô tất nhiên nhìn thấy Trương Nhất Phàm tuyệt đối là một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, nhưng ở trước mặt mình, tại sao anh ta có thể giữ được thái độ bình thản tốt đến như vậy?



Với cơ hội như vậy, hoàn cảnh như thế mà anh ta có thể kiềm chế được, quả là không thể tin nổi!



Hay là mình không đẹp?



Diêu Mộ Tình đưa tay vén lớp váy ngủ lên cao tới mức cả cặp đùi cũng được lộ ra, dưới ánh đèn ánh lên một thứ ánh sáng mê hoặc lòng người. Màu đen của lớp ren quần lót ẩn ẩn hiện hiện.



Qua lớp vải ren dạng lưới, gần như có thể nhìn xuyên thấu cả vùng cấm.
Lúc trước ở cổng Sơn Trang suối nước khoáng nhìn thấy Diêu Mộ Tình, Lý Hồng cảm thấy cô ta có vẻ gì đó rất cổ quái, nhưng không ngờ cô ta lại đi cùng với Trương Nhất Phàm. Trong lòng Lý Hồng tự nhiên có cảm giác rất phức tạp.



Sau khi vào nhà, cô lập tức mở máy tính, lục tìm tài liệu cô muốn tìm. Vì trong máy tính có một bộ hồ sơ về Diêu Mộ Tình mà có một khoảng thời gian trước đây cô đã nghiên cứu.



Còn một bộ hồ sơ khác, đó là hồ sơ lý lịch của Trương Nhất Phàm. Đọc lại lý lịch của Trương Nhất Phàm, Lý Hồng không khỏi thở dài trong lòng. Một cán bộ tốt như vậy, chỉ sợ là từ nay lại bị tha hóa mất thôi.



Trước sắc đẹp mỹ nhân, có người đàn ông có thể cầm lòng được?



Trong lý lịch của Trương Nhất Phàm, đọc đến giai đoạn ở Vĩnh Lâm, Lý Hồng gạch chân, rồi sau đó thêm một dấu chấm hỏi.



Xem ra, trong vài năm Trương Nhất Phàm ở Vĩnh Lâm cần phải điều tra làm rõ hơn mới được.



Một cuộc điện thoại gọi cho Lâm Uyên, Lý Hồng truyền cho cô một mệnh lệnh mật.



Nghe nói cấp trên muốn điều tra hành tung của Trương Nhất Phàm ở Vĩnh Lâm trong khoảng thời gian này, Lâm Uyên trong lòng không khỏi có chút lo sợ. Lý Hồng nói:



- Bây giờ là thời điểm quan trọng để tổ chức khảo nghiệm, đánh giá cô. Việc này, ngoài tôi ra không được nói với bất cứ, ai, kể cả cha mẹ của cô!



Lâm Uyên cắn chặt răng, một âm thanh dõng dạc vang lên:



- Rõ!



Lâm Uyên suy nghĩ, nếu thư ký Lý Hồng muốn điều tra anh Nhất Phàm, ngộ nhỡ thật sự có điều gì, Thư ký Lý Hồng có thể nào sẽ phản ánh với tổ chức hay không? Bắt Trương Nhất Phàm lại?



Đứng trước tình cảm và nghĩa vụ trung thành với tổ chức, Lâm Uyên không khỏi có sự đấu tranh tư tưởng quyết liệt trong đầu.



Đồng thời, cô lại cũng nghi ngờ, có thể nào Thư ký Lý cố tình khảo nghiệm mình? Nếu đúng như thế mà mình tiết lộ thông tin này cho anh Nhất Phàm thì há chẳng phải là không thể thông qua sự khảo nghiệm của tổ chức hay không?



Nhưng nếu không phải, thì lại làm chậm lỡ mất con đường công danh, tiền đồ của anh Nhất Phàm. Lâm Uyên trong lòng cứ thấp thỏm không yên.