Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 109 : Làm mối

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Tan sở, Lý Trị Quốc chờ Trương Nhất Phàm, ngồi xe của y, hai người tới nhà của người trong Phòng Đất đai.



Vợ của Lý Trị Quốc là viên chức làm tại Phòng Đất đai, ngôi nhà này là do bố vợ Lý Trị Quốc giúp đỡ, diện tích không lớn, sáu mươi mét vuông, bằng một nửa căn phòng của Trương Nhất Phàm ở công ty thuốc lá kia.



Kết cấu hai phòng ngủ một phòng khách, phòng bếp và phòng vệ sinh ngay trước phòng khách, mặt sau là hai gian phòng ngủ, bởi vậy phòng khách ánh sáng không được tốt.



Vợ Lý Trị Quốc từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Trương Nhất Phàm, lập tức tươi cười rạng rỡ:



- Chủ tịch huyện Trương đã tới rồi.



Lý Trị Quốc bật đèn, cười xin lỗi:



- Trong nhà nhỏ quá, hơi bừa bộn một chút, anh đừng để ý.



Trương Nhất Phàm hơi không hài lòng nhìn y:



- Đại thư ký Lý, sơn bất tại cao, hữu tiên tắc danh, thủy bất tại sâu, hữu long tắc linh. (cho dù núi có cao như thế nào thì cũng phải có tiên mới nổi tiếng. Cho dù nước có sâu thế nào thì phải có rồng mới linh) Phòng có nhỏ nhưng chỉ cần tình nghĩa là được, cái gì mà để ý hay không để ý chứ. Nếu anh còn nói vậy, tôi thật không dám đến nữa đâu.



Lý Trị Quốc liền cười ha hả một trận, vợ y Dương Bích Kiều đang rót trà mang tới:



- Chủ tịch huyện Trương, anh ấy không biết nói chuyện như vậy. Khó trách lãnh đạo không thích anh ấy, lần này nếu không phải anh giúp thì anh ấy lại quay lại làm một nhân viên văn phòng nhỏ nhoi rồi.



Vợ Lý Trị Quốc cũng rất khá, hai mươi tám tuổi, xinh đẹp duyên dáng, y lấy được người như Dương Bích Kiều quả là tốt, phù hợp với đặc trưng của người như cô, nhỏ xinh như ngọc.



Xem ra Dương Bích Kiều ở phương diện này mạnh hơn chồng rất nhiều, khuyết điểm lớn nhất của Lý Trị Quốc chính là không giỏi giao tiếp, nhưng con người y cũng có tài bên trong, nếu không Bí thư Lâm lúc trước sẽ không tuyển y.



- Kỳ thật ông xã cô cũng không tồi, tuy rằng anh ta không nói nhưng rất có tài. Một bụng tinh hoa – kiến thức!



Trương Nhất Phàm suýt chút nữa thì lỡ miệng, không biết làm thế nào, đột nhiên trong đầu nhớ ra mấy câu nói của Thẩm Uyên Vân. Thiếu chút nữa đã thành một bụng “tinh hoa” của đàn ông.



Nói cùng Dương Bích Kiều mấy câu, không khí trong phòng liền sôi nổi hẳn lên.



Dương Bích Kiều thấy Trương Nhất Phàm hiền lành như vậy, không có chút tự cao tự đại, hơn nữa tuổi cũng không khác biệt hai vợ chồng cô là mấy, cũng nhanh mồm nhanh miệng. Sau khi chuyện trò đôi ba câu, cô liền hỏi:



- Chủ tịch huyện Trương, nghe nói anh còn chưa kết hôn. Có phải anh yêu cầu quá cao, chẳng lẽ đã lớn tuổi như vậy rồi cả một huyện Thông Thành không để mắt đến một người nào sao?



Lý Trị Quốc nghe vợ nói đến việc này liền biết câu sau rồi, chắc chắn là lại muốn giới thiệu em họ cô. Dương Bích Kiều có cô em họ rất khá Lý Trị Quốc đã biết, chỉ có điều làm chuyện giới thiệu này nếu làm không tốt lại chữa lợn lành thành lợn què.


Trương Nhất Phàm cũng là lần đầu tiên gặp Dương Mễ, lần trước qua điện thoại chỉ nghe thấy giọng nói của cô, diện mạo và cử chỉ của Dương Mễ trước mặt thật khó khiến cho người ta liên tưởng tới hình tượng kia.



Hôm nay Dương Mễ ăn mặc hết sức bình thường, thậm chí cô còn không hề trang điểm. trang phục công sở đơn giản, không có lấy chút biểu hiện của một người phụ nữ khôn khéo.



Chỉ tiếc là trong mắt Trương Nhất Phàm người phụ nữ đẹp ấy đáng tiếc lại là kẻ trộm?



Trương Nhất Phàm nâng chén rượu lên, cùng ba người cụng ly, bốn người đều uống cạn. Trương Nhất Phàm nói:



- Dương đại phóng viên là người nổi tiếng ở Thông Thành, sao lại chưa có bạn trai được? Chị Dương đây thật biết nói đùa.



Hắn gọi vợ Lý Trị Quốc là chị Dương, Lý Trị Quốc trong lòng liền vênh vênh tự đắc, nóng lòng muốn ngay lập tức thổ lộ cùng Trương Nhất Phàm. Dương Bích Kiều cũng cười hì hì nói:



- Mễ Nhi là cô gái giỏi gian hiểu biết nhất trong nhà chúng tôi, lên đại học liền tự mình vừa học vừa làm, học phí bốn năm đại học đều do cô ấy tự mình kiếm được. Nhà chú tôi hai người đều là công nhân thất nghiệp, còn có em trai đang học đại học, Mễ Nhi vì việc này đã tốn không ít tâm sức.



Dương Bích Kiều đã nói lên điểm tốt của Dương Mễ, Dương Mễ kéo tay cô:



- Chị à, đừng nói nhiều nữa, mau mời Chủ tịch huyện Trương dùng cơm đi ạ.



Dương Bích Kiều đứng lên:



- Xem này, tôi đều chỉ lo nói chuyện thôi, Chủ tịch huyện Trương, ăn đi, anh muốn ăn gì thì xin mời. Nếu cảm thấy tay nghề tôi cũng tạm được, sau này thường xuyên tới nhà chúng tôi dùng cơm nhé.



Trương Nhất Phàm liền than thở:



- Sau lưng một người đàn ông thành công luôn có bóng dáng của một người phụ nữ đảm đang, Lý đại thư ký à, tôi thấy thành công của anh sẽ không xa nữa đâu. Chị Dương thật sự rất khá! Vợ hiền.



Lý Trị Quốc liền cười ha ha:



- Nhìn Chủ tịch huyện Trương nói, tôi tin tưởng về sau phu nhân của anh sẽ càng tốt hơn, tuyệt đối là người phụ nữ ưu tú nhất.



Trương Nhất Phàm liền mượn cơ hội trả lời:



- Ưu tú nhất tôi không dám nói, nhưng tuyệt đối là người mà tôi yêu nhất. Chẳng qua so với chị Dương còn kém chút, không biết làm việc nhà.



Lời nói này nghe đủ để hiểu được, Dương Bích Kiều sao có thể không hiểu chứ, chủ tịch huyện Trương ở đây đã cự tuyệt Dương Mễ! Xem ra đây lại là một phen cô nhiệt tình thái quá, chỉ có điều cô nghĩ mãi không ra, một cô gái tốt như vậy, tại sao lạo không có ai để ý chứ?



Thấy Dương Mễ cúi đầu dùng bữa, Dương Bích Kiều thầm thở dài.