Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1112 : Rốt cuộc ai đã bày ra cái trò này
Ngày đăng: 17:26 30/04/20
Ngay ngày thứ hai sau khi Trương Nhất Phàm thăm Bao Dụ Dân về, trong Tỉnh thành bất ngờ rộ lên tin đồn, gần như tất cả mọi người đều biết bệnh tình của Bao Dụ Dân. Nghe thấy tin đồn Bao Dụ Dân bị ung thư, Trương Nhất Phàm cảm thấy chẳng còn biết nói sao, nhưng người này thật quá là!
Toàn bộ khu văn phòng tòa nhà chính phủ, tin đồn được truyền như mưa như gió. Chỉ cần để ý một chút thôi là có thể nghe thấy những người đàn bà lắm chuyện đang rì rầm bàn tán ở mọi chỗ.
- Ai da! Nghe nói Bao chủ tịch bị bệnh ung thư thấy, các cô biết không?
- Đúng rồi đúng rồi, một người tốt như thế, mới có năm mươi hai tuổi, làm sao có thể mắc căn bệnh này cơ chứ, lại còn là giai đoạn cuối nữa.
Nghe người này thở dài, cảm giác như có vẻ hận một nỗi không thể chết thay ông ta được vậy.
- Mọi người không biết đấy, Bao Chủ tịch bình thường là người rất dễ chịu, nhiều lúc nhìn thấy bọn tôi, ông ấy còn gật gật đầu chào mà. Ông trời đúng là không có mắt, người xấu thì không trừng trị, lại cứ nhằm vào người tốt.
- Chẳng lẽ cô không nghe nói sao? Người tốt thì mệnh ngắn nhưng tai họa thì di chứng ngàn năm!
- Nói thì nói như thế, nhưng ông trời đúng là nhiều lúc không có mắt mà, tại sao lại không trừng trị những kẻ xấu xa hung tợn như Diêm Vương sống kia?
- Cô thích chết hay sao, dám ăn nói như vậy, bé mồm thôi.
Một người quay qua cười xi xi với một cô gái khoảng hơn ba mươi tuổi đó, cô là người đã từng bị Quách Vạn Niên phê bình chửi mắng thậm tệ, mà đối tượng đang ám chỉ ở đây lại chính là Quách Vạn Niên.
…
Các cô này đang mồm năm miệng mười, túm tụm một chỗ bàn tán say sưa thì Đằng Phi từ bên ngoài đi qua, từ rất xa đã nghe thấy tiếng bàn tán líu ríu của các cô.
Đằng Phi ngày hôm qua vẫn còn cùng với Phó chủ tịch tỉnh Trương đi thăm Bao Dụ Dân, không thấy nói gì đến bệnh ung thư mà! Y liền vội về văn phòng, nhìn thấy lãnh đạo đang ngồi đọc tài liệu, y đi đến rót trà và nói:
- Nghe nói Bao Chủ tịch tỉnh bị ung thư rồi.
Trương Nhất Phàm cau mày nói:
- Anh nghe tin đồn nhảm ở đâu thế?
- Bên ngoài người ta đều nói như vậy. Bây giờ tất cả người của tòa Chính phủ đều biết việc này rồi.
Đằng Phi thầm nghĩ, hôm qua lúc đến viện thăm, bác sỹ còn nói không việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày là khỏi, hôm nay tại sao lại lan truyền tin đồn ung thư?
Trương Nhất Phàm cũng không tin, Bao Dụ Dân sao có thể bị ung thư được? Vì hắn biết bệnh tình thật sự của ông ấy, chỉ là tắc mạnh máu não nhẹ. Bệnh này thì nói tốt cũng không phải mà xấu cũng không phải.
Nếu ông trời thật sự muốn trừng phạt ông ấy thì dù là đang khỏe mạnh bình thường đấy, cũng có thể đi ngay trong chốc lát. Nhưng nếu phát hiện và điều trị sớm thì chưa chắc đã chết.
Nghe Đằng Phi nói vậy, hắn cũng không tỏ ra bận tâm, chỉ nói một câu:
- Lời đồn sẽ dừng lại ở người hiểu biết, đừng để bị cuốn theo nhưng lời đồn đại nhảm nhí đó.
Thật sự ở một nơi như thế này, có những lời không thể truyền bừa được.
Đằng Phi bị phê bình cho vài câu, rồi âm thầm vừa thè lưỡi vừa đi ra.
Vừa mới ra khỏi cửa thì nhận được điện thoại của Thôi Hồng Anh, Thôi Hồng Anh đến Tỉnh thành rồi, Đằng Phi trong điện thoại nói:
Mà trong bệnh viện cơ bản cũng không có ai nói rằng Bao Dụ Dân bị bệnh ung thư.
Lý Thiên Trụ cảm thấy rất khó hiểu, nghe Châu Anh Văn nói lời đồn Bao Dụ Dân bị ung thư đã lan đi một cách nhanh chóng và sinh động như thật vậy. Bây giờ tất cả mọi người trong Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đều biết việc này.
Lý Thiên Trụ lập tức ý thức ra được đây là hiện tượng rất không tốt, có người đang cố ý gây bão gió, làm nhiễu loạn tầm nhìn.
Khi Bao Dụ Dân đổ xuống, thì ai là người được lợi?
Trương Nhất Phàm!!!
Lý Thiên Trụ nghĩ, Trương Nhất Phàm không đến nỗi hành động nông nổi như vậy chứ? Đây phải nói là một thủ đoạn quá đê hèn.
Nghe Chu Anh Văn nói, tin đồn này bắt nguồn từ chính tòa chính phủ mà ra.
Lý Thiên Trụ phất tay:
- Gọi Lý Hồng đến đây.
Lý Hồng sáng nay cũng đã nghe thấy tin đồn, nói về việc Bao Dụ Dân bị mắc bệnh ung thư, nhưng cô hoàn toàn không tin. Lý Hồng là lãnh đạo Ủy ban kỷ luật, cô không đi thăm Bao Dụ Dân, nhưng cô tin Bao Dụ Dân tuyệt đối không phải là mắc bệnh ung thư.
Những chuyện đuổi gió bắt bóng vô căn cứ thế này, cô chẳng thèm quan tâm.
Có thể thấy rõ ràng, một chút kỹ sảo cũng không có, dựng lên một chuyện vô nghĩa như thế này để làm gì?
Nhưng khi Lâm Đông Hải vào văn phòng của cô, nói về chuyện này, Lý Hồng lúc này mới nghĩ, đúng rồi! Có người cố tình dựng chuyện, tung tin làm mưa làm gió khắp thành nói Bao Dụ Dân mắc bệnh ung thư.
Làm như vậy sẽ gây ra một cuộc chiến ngầm giữa các đại thần, họ sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế để giành lấy cái vị trí Phó Chủ tịch thường vụ Tỉnh. Mặc dù kế này không cao, nhưng nếu cẩn thận xem xét thì đây lại là cách hiệu quả và đơn giản nhất.
Nhưng người đó là ai?
Lý Hồng cũng nghĩ tới Trương Nhất Phàm, nhưng không thể nào! Chuyện vô nghĩa ti tiện như thế mà cũng làm được thì quá không giống với bản chất con người của hắn rồi.
Thế nhưng mũi tên lại chỉ đúng vào Trương Nhất Phàm, bởi vì Lý Hồng nghe nói có một sự trùng hợp là tin đồn được truyền đi tứ phương chỉ ngay sau khi Trương Nhất Phàm đến bệnh viện thăm Bao Dụ Dân.
Thời điểm Lý Hồng bước vào văn phòng của Lý Thiên Trụ, Châu Anh Văn cũng vừa đi điều tra về, thật sự đúng là tin đồn lan ra từ lầu chính phủ. Lý Thiên Trụ hỏi Lý Hồng:
- Mấy hôm nay cô có nghe tin đồn gì không? Rốt cuộc là ai đang bày ra cái trò này?
Lý Hồng nói:
- Nghe nói là tin được truyền đi từ tòa nhà chính phủ, những người đi thăm Bao Dụ Dân thời gian đó chỉ có Quách Vạn Niên, Trương Nhất Phàm, Tống Minh Triều và Sở Dụ vài người bọn họ thôi.
Trong mấy người này, có vẻ như chỉ có Trương Nhất Phàm là mong muốn Bao Dụ Dân đổ nhất, bởi vì gần đây sức kêu gọi của hắn khá tốt, vừa mới nhậm chức đã liên tiếp lập nhiều chính tích lớn. Con người này thật sự có một khí thế mạnh mẽ để tiến lên chức Phó thường vụ Chủ tịch tỉnh. Lẽ nào đúng là hắn??
Lý Thiên Trụ thở dài:
- Đúng là “nhân tâm bất cổ” à!