Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1114 : Chúng ta chuẩn bị xuất viện

Ngày đăng: 17:26 30/04/20


Có rất nhiều người có sở thích “đuổi gió bắt bóng”, càng thích truyền tin đồn nhảm.



Khi mà Trương Nhất Phàm tự nhận thấy là bản thân mình không làm gì hổ thẹn với lương tâm thì bên ngoài lại ồn ào huyên áo với những tin đồn. Một số người có rắp tâm, cố ý liên hệ việc Trương Nhất Phàm đi thị sát nhà máy sản xuất oto Hoa Phong với việc Bao Dụ Dân nằm viện.



Vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhưng bị một số người tô vẽ, đóng bọc lại và làm như vô tình chỉ điểm một chút, rất nhanh sẽ khiến cho người ta chú ý đến mối liên hệ giữa hai sự việc. Trên thế giới này, chân tướng của sự việc vốn dĩ nằm trong bàn tay thao túng của một số ít người, còn số đông người còn lại chẳng qua chỉ là đối tượng để cho số ít người đó lường gạt mà thôi.



Mặc dù có rất nhiều người không muốn thừa nhận nhưng không thể thay đổi được thực tế đang bày ra trước mắt. Hơn nữa cứ hết lần này đến lần khác bị người ta dẫn dắt, lường gạt.



Còn có rất nhiều chuyện mà không có cách nào giải thích.



Bởi vì giải thích có thể lại dẫn đến hiểu sai hơn, như thể là càng tô sửa lại càng đen hơn.



Tối hôm qua Đằng Phi cùng với Trương Tuyết Phong ở nhà lãnh đạo ăn cơm, sáng sớm nay ngủ dậy lại qua đón lãnh đạo đi làm, sau đó nghe thấy rất nhiều những tin tức đồn đại. Nghe được những lời đồn vô lí đó, đến Đằng Phi cũng cảm thấy oan ức thay cho ông chủ.



Là ai đặt điều vậy?



Chuyến thị sát ngày hôm qua, rõ ràng là đã chỉ định làm một cách kín đáo, không cho báo giới biết, cho nên ông chủ mới lẳng lặng thay đổi thời gian. Nào ngờ Tằng thị trưởng làm việc quá cẩn thận, tận dụng việc này một cách triệt để tới mức một giọt nước cũng không để lọt. Việc tuyên truyền quảng cáo này vốn dĩ là một mẹo thường dùng của chính phủ, bởi vì lấy là lấy cho dân, dùng cũng là dùng cho dân, cho nên tất nhiên cũng nên báo cáo cho dân biết.



Trương Nhất Phàm tất nhiên cũng nghe thấy những lời đồn đó, nhưng hắn thấy bản thân không làm gì hổ hẹn với lương tâm, đàng hoàng thanh thản, cho nên cũng không sợ bị ai hiểu nhầm.



Nếu Bao Dụ Dân thực sự đổ xuống thì cái chức Phó thường vụ chủ tịch tỉnh đó, ai có năng lực người đó có lợi thế cạnh tranh. Còn người nào không có năng lực thì dù có tự lăng xê mình lên cũng vô dụng, tất cả đều phải chứng minh bằng thực lực.



Trong văn phòng, Đằng Phi nhận được cuộc điện thoại, trong điện thoại nói ngài Chủ tịch tỉnh Bao Dụ Dân muốn gặp Phó chủ tịch tỉnh Trương, muốn Trương Nhất Phàm đến bệnh viện một chuyến.



Đằng Phi liền báo cáo lại với Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm nghĩ có thể Bao Dụ Dân cũng đã nghe được tin đồn này nên muốn nói chuyện với mình.



Giữa hai người đang có chút hiểu lầm, Trương Nhất Phàm nghĩ nếu ông ấy có suy nghĩ như vậy thì mình đi giải thích làm sáng tỏ sự việc một chút cũng tốt.



Chính xác, Bao Dụ Dân cũng có suy nghĩ như vậy. Nếu Trương Nhất Phàm đã bộc lộ như vậy, thì chỉ bằng nhượng luôn cái chức Phó chủ tịch thường vụ tỉnh luôn đi. Hôm qua đã bị kích động tới mức hôn mê bất tỉnh, sau đó bác sỹ căn dặn không được để tinh thần xúc động, không được giận giữ, nếu không huyết áp chỉ cần tăng lên là sẽ nguy hiểm tới tính mạng.



Bao Dụ Dân chính là do nhìn thấy chuyến thị sát nhà máy sản xuất oto Hoa Phong rầm rộ của Trương Nhất Phàm mà lục phủ ngũ tạng như rối bời. Suy nghĩ cả một buổi tối, ông nghĩ có khi làm như Quách Vạn Niên lại hay, nhường luôn chức vị cho yên thân.



Nhưng ý tưởng này chỉ mới vụt lóe lên trong đầu chốc lát rồi lập tức bị suy nghĩ khác choán chỗ, dập tắt.



Nhưng sao mà phải nhường chỗ? Bản thân mình chỉ cần dướn thêm một chút nữa thôi là tới chức Chủ tịch tỉnh rồi, tiền đồ bao la rộng mở. Làm quan giống như là lái xe vậy, mày lái xe nhanh, nếu giỏi thì vượt qua ta, còn nếu không vượt qua được thì đừng có trách người ta cản đường.



Vì suy cho cùng thì mày muốn tiến thì người ta cũng muốn tiến, ai cũng có mục tiêu của mình.




- Bố, bố!



- Dụ Dân, Dụ Dân!



Trong phòng bệnh, vợ và con trai của Bao Dụ Dân sợ hãi hoảng hốt, đại Chí vội ném cái đồng hồ kia đi rồi cả hai cùng nhào tới kêu gọi thảm thiết.



- Bác sỹ, bác sỹ!



- Bác sỹ



Đại Chí lấy lại tinh thần, hướng về phòng bác sỹ gọi lớn.



Bác sỹ và y tá vội vàng chạy tới, đội cấp cứu vô cùng khẩn trương tích cực tiến hành cấp cứu Bao Dụ Dân.



Hơn mười phút sau, vị bác sỹ thần sắc bình tĩnh, trịnh trọng tuyên bố:



- Người bệnh cấp cứu vô hiệu, ông ấy đi rồi!



- Không! Tôi không…!



Đại Chí hét lên tuyệt vọng, không cách nào tin nổi sự thật trước mắt. Vừa mới rồi vẫn còn bình thường, một người đang sống sờ sờ ra đấy, làm sao có thể đi ngay như vậy được? Đại Chí túm lấy cổ áo bác sỹ nói:



- Tôi không cần biết các ông dùng cách nào, nhất định phải cứu cho được bố tôi, nghe rõ chưa? Ông ấy đường đường là một Phó thường vụ chủ tịch Tỉnh, Phó chủ tịch Tỉnh đấy, các người biết không?



Bác sỹ vẻ mặt buồn rầu trầm mặc, thể hiện lực bất tòng tâm.



Nếu bản thân tôi biết cách cải tử hoàn sinh thì tôi đã không ở đây mà sớm bị người tha thờ ở trên tường rồi.



Bao Dụ Dân đã chết rồi!



Tin tức này truyền tới Ủy ban nhân dân tỉnh, rất nhiều người cảm thấy vô cùng bất ngờ, tại sao đã chết rồi?



Xem ra tin đồn không phải là giả, quả đúng là ung thư giai đoạn cuối.



Hài… Rất nhiều người thở dài não nuột.