Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1129 : Là tự anh tìm đến tôi

Ngày đăng: 17:27 30/04/20


Trương Nhất Phàm rời đi hơn nửa tháng, trận đấu tranh chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh của tỉnh Tương đã đến hồi kết thúc, sĩ khí của Tiếu Quân Dân hạ xuống, dường như đại cục đã định, Tống Minh Triều mang theo niềm vui thích vô tận, trên mặt không che dấu được nỗi vui sướng, khiến cho người khác cảm giác được một loại mặt mày hớn hở hãnh diện.



Nhìn về vài vị Phó chủ tịch của tỉnh Tương, lại không có đối thủ, đây chính là một loại phóng tầm mắt thiên hạ duy nhất độc tôn, sơ lược khí thế ngọn núi nhỏ Lăng Vân. Tuy rằng Tống Minh Triều trong lòng đắc ý, nhưng anh ta rõ ràng cảm giác được, vẫn phải duy trì cảnh giác với những người xung quanh mình, nhất là Sở Dụ, với người này, Tống Minh Triều vài phần kính trọng.



Đúng như dự đoán, những người này từng người âm hiểm, gian trá, giảo hoạt. Lão nương không chơi cùng các ngươi, cũng không để các ngươi phải chết thay.



Thật không ngờ, những người nhìn như Hoàng đại lão gia này, đều vắt óc tìm mưu kế, nội tâm âm u.



Đều nói trên thế giới khó nhất là nuôi dưỡng tiểu nhân và phụ nữ, xem ra độc của phụ nữ, cũng không thấp hơn độc của tiểu nhân. Sở Dụ bây giờ mới hiểu được lý do vì sao Trương Nhất Phàm phải rời khỏi tỉnh Tương, xem ra không màng tới mới là lựa chọn sáng suốt nhất, bản thân mình vì sao lại không có ánh mắt nhìn xa trông rộng. Tống Minh Triều đáng ghét, lúc nào cũng nghĩ cách để mình cùng một hội với anh ta. Sở Dụ bắt đầu cảm thấy con người Tống Minh Triều này nham hiểm và bỉ ổi.



Tiếu Quân Dân rõ ràng quá khiêm nhường, thằng nhãi này mới kiêu ngạo càn quấy như vậy! Trong nháy mắt đã bị người k hác đánh cho hoa rơi nước chảy, quân lính tan rã. Lúc này, ruột của ông ta cũng đều xanh rồi. Trước kia Tiếu Quân Dân có đoán trước, nếu bản thân thất bại, vậy nguyên nhân thất bại là gì?



Khi tự mình phân tích, cảm thấy toàn bộ không có một khe hở, không thể có khả năng này, ông ta cho rằng bản thân trên mọi phương diện, hẳn là không có ai có thể bắt bẻ. Không ngờ, sự việc lại diễn ra như thế này. Ông ta đột nhiên đứng dậy, vợ mình không phải là đã bị Trần Quyên bỏ thuốc rồi sao?



Nhưng hôm đó bà ta rõ ràng rất tỉnh táo, đây là vì sao?



Hơn nữa chính mắt ông ta và Trần Quyên nhìn thấy bà vợ uống chỗ sữa có thuốc ngủ đó, Tiếu Quân Dân cẩn thận nghĩ lại, sau khi uống hết cốc sữa, bà ta có đi vệ sinh, không lẽ lúc đó đã làm chuyện gì đó?



Nếu bà ta phát hiện ra bí mật đó của mình và Trần Quyên, vậy từ đâu mà bà ta có được tin tức đó.



Những vấn đề này, Tiếu Quân Dân không cách nào hiểu được.



Tống Minh Triều lại có chứng cớ đó trong này, điều này chứng minh thằng nhãi Tống Minh Triều này có mánh khóe thông thiên, khả năng là bên cạnh mình có người của anh ta sắp xếp, hẳn là Trần Quyên. Tiếu Quân Dân vốn định tìm Trần Quyên nói chuyện, khi đang chuẩn bị hành động, ông ta đột nhiên nhận ra được một vấn đề, nếu là Trần Quyên mà nói, mình nên để cô ta ở lại bên cạnh để dễ lợi dụng.



Nghe nói Phó chủ tịch tỉnh Trương Nhất Phàm ngày mai sẽ quay lại, có người hy vọng có thể ký thách trên người hắn. Cho dù lần này Trương Nhất Phàm có thắng được chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh đi nữa, đều hơn hẳn tiểu nhân đê tiện như Tống Minh Triều.



Trương Nhất Phàm đã quay lại, ngày đầu tiên đi làm lập tức phải đi họp.



Trong hội nghị của ở tỉnh trưởng, Trương Nhất Phàm phát hiện Tiếu Quân Dân suy sụp còn Tống Minh Triều thì lại hăng hái, hắn chỉ thản nhiên cười.



Chuyện cười này bị rất nhiều người nhìn thấy, bọn họ đều không biết Trương Nhất Phàm đang cười cái gì.




- Anh nói gì, tôi không hiểu.



- Không hiểu vậy cũng tốt, nhưng tôi tin, Phó Chủ tịch Tống rất nhanh sẽ hiểu rõ. Trong khoảng thời gian này tôi ở Las Vegas Mỹ, tin tưởng những thứ này, phó Chủ tịch Tống hẳn là cảm thấy có hứng thú.



Trương Nhất Phàm lấy từ ngăn kéo một tấm đĩa, ném xuống trước mặt Tống Minh Triều.



- Xem xem, nếu mấy thứ này, lọt vào tay người khác sẽ gây ra hậu quả như nào, nói vậy Phó Chủ tịch Tống xem ra rõ ràng hơn tôi.



Trương Nhất Phàm nhếch mày, có chút trêu tức nhìn Tống Minh Triều.



Nhắc tới Las Vegas, Tống Minh Triều liền nhận ra điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, chuyển thành giận tím mặt:



- Anh! Đây là có ý gì?



Trương Nhất Phàm nói:



- Cũng không có ý gì, chỉ muốn nhắc nhở người nào đó một chút, không cần tự cho mình thông minh! Tôi người không chạm ta ta không phạm, cũng không phạm vào nguyên tắc của người khác, nhưng nếu có người muốn tới bắt nạt tôi, thì đừng trách tôi không khách khí!



Tống Minh Triều tức giận nói:



- Đúng là không biết nói lý!



Anh ta cầm lấy đĩa CD, quơ quơ trong tay,



- Làm người đừng quá tuyệt tình!



- Nếu anh sớm có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi. Phó Chủ tịch Tống, chuyện xưa anh tỉ mỉ sắp xếp, quả thực là rất phấn khích, tuy nhiên, tôi cũng có một câu chuyện, anh từ từ ngồi xuống nghe tôi nói, nói xong rồi hãy quyết định!



Thấy đúng như dự liệu của Trương Nhất Phàm, trong lòng Tống Minh Triều đột nhiên có loại dự cảm không rõ ràng.