Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 112 : Có đau không?
Ngày đăng: 17:13 30/04/20
Uông Viễn Dương muốn đi học trường Đảng, khiến Phó Chủ tịch huyện là Trương Nhất Phàm càng bận hơn. Có vài lần, cần Uông Viễn Dương đích thân ký tên vào một số văn kiện, gã lại gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm, bảo hắn đi xử lý.
Trương Nhất Phàm thấy rằng, gã không giống như đi học, mà là đi chạy nạn thì đúng hơn. “Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, mà gã để quyền lợi trong tay giao lại cho mình xử lý chứ?”. Điều này Trương Nhất Phàm đã suy nghĩ không biết bao nhiêu lần mà chưa tìm ra đáp án.
Vừa hay mấy ngày này, Thẩm Kế Phương từ Bắc Kinh đến, cùng huyện Thông Thành ký kết hợp đồng đầu tư trị giá một tỷ rưỡi. Mà ban quản lý huyện Thông Thành cũng cho ông ta những quyền lợi tốt nhất và ưu đãi rất lớn. Ông ta trở thành nhà đầu tư bên ngoài đầu tiên trong lịch sử Thông Thành được hưởng ba giảm năm miễn
Khu kinh tế mới cho ông ta ưu đãi rất lớn, chợ bán buôn quần áo và trang sức Lực Bang xây tại vị trí tốt nhất trong khu kinh tế.
Thẩm Kế Phương vừa ký xong hợp đồng liền rời đi ngay, trợ lý của Tập đoàn Lý Thị ở Hồng Kông ba ngày sau cũng tới Thông Thành. Đây là lần thứ hai trợ lý Kim đến Thông Thành, anh ta lần này mang theo chỉ thị của Lý Gia Minh tiên sinh, đầu tư hai tỷ để xây dựng khu phố mua sắm cho người đi bộ đầu tiên ở khu đô thị mới.
Xây dựng chợ bán buôn quần áo và trang sức, cùng với việc khởi động dự án phố đi bộ, lại khiến cho rất nhiều nhà đầu tư khác lũ lượt kéo đến. Nguyên nhân chủ yếu là do huyện Thông Thành lần đầu tiên thực hiện chính sách ba giảm năm miễn, một số nhà đầu tư bên ngoài đánh hơi thấy cơ hội làm ăn, lập tức kéo đến Thông Thành, một huyện nhỏ vốn không phát triển lắm.
Mục đích lớn nhất của thương nhân là gì - theo đuổi lợi nhuận, hơn nữa Thông Thành lại nằm trên tuyến giao thông quan trọng, trở thành đầu mối giao thông then chốt từ bắc chí nam, từ đông sang tây. Lần đầu tiên thực hiện chính sách ba giảm năm miễn này, đương nhiên sẽ khiến cho các nhà đầu tư tư bản cảm thấy cực kỳ có hứng thú.
Quan trọng nhất là, Lý Gia Minh tiên sinh ở Hồng Kông đã ra quyết định quan trọng, khiến các nhà đầu tư khác nhìn ra cơ hội làm ăn. Khu vực có thể được ngài Lý Gia Minh để mắt tới, tuyệt đối không thể kém cỏi.
Cũng chính vì hiệu ứng bươm bướm này, khiến khu kinh tế mới ở Thông Thành và ban Xúc tiến đầu tư lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Trương Nhất Phàm bèn quyết định mượn cơ hội này, đem mấy doanh nghiệp nhà nước đang đứng trước nguy cơ phá sản ở Thông Thành tiến hành cải tổ. Các doanh nghiệp nhà nước lớn nhất Thông Thành bao gồm một nhà máy thép, hai nhà máy cơ khí.
Về phần hai nhà máy cơ khí này, Trương Nhất Phàm sớm đã có biện pháp, chính là đem bọn họ đánh giá lại từ đầu, sát nhập và tổ chức lại. Còn về nhà máy thép, thì cần phải bơm vào một lượng tiền lớn, có lẽ sẽ làm cho nó cải tử hoàn sinh.
Bận cả một ngày, lúc quay về chỗ ở, Đổng Tiểu Phàm đang học nấu ăn trong bếp.
Trương Nhất Phàm vừa vào cửa, đã ngửi thấy mùi cháy khét, hắn liền chạy vào hỏi:
- Bà chủ nhỏ, em đang làm gì thế?
- Thì là chiên trứng gà đó! Anh không nhìn thấy sao?
Trương Nhất Phàm tắt bếp đi.
- Bị cháy rồi, em không biết cho lửa nhỏ một chút sao?
Nhìn quả trứng đen sì trong chảo, Trương Nhất Phàm còn tưởng là trò gì mới chứ.
Trong một cái bát bên cạnh, còn thấy có mấy quả trứng đã bị Đổng Tiểu Phàm rán cháy, đều đen sì, trông chẳng khác nào đống phân trâu.
Trương Nhất Phàm đem mấy thứ đó đổ vào thùng rác, đẩy Đổng Tiểu Phàm ra ngoài.
- Được rồi, được rồi. Em đừng gây thêm rắc rối nữa.
Đổng Tiểu Phàm không phục nói:
Trương Nhất Phàm khó hiểu hỏi.
Đổng Tiểu Phàm cau mày nhớ lại.
- Đó là chị Liễu Hồng cho em, trời ạ!
Sau đó cô đứng lên, lấy cái bao trong tay Trương Nhất Phàm ném đi.
- Em muốn đem bản thân mình giao toàn bộ cho anh. Tên khốn khiếp, sau này anh phải đối với em tốt một chút đấy.
Trương Nhất Phàm rất cảm động, rất rất cảm động.
Lúc lên giường, hai người ở trong chăn cởi toàn bộ quần áo, khi Trương Nhất Phàm chuẩn bị đi vào, Đổng Tiểu Phàm đột nhiên dừng lại.
- Đợi chút.
- Làm gì?
- Sẽ không đau chứ?
Đổng Tiểu Phàm lo lắng hỏi.
- Chỉ nghe nói sinh con đau, chưa nghe qua làm cái này cũng đau.
Đổng Tiểu Phàm bán tín bán nghi nới lỏng tay, cơ thể run lên một chút, có vẻ cực kỳ căng thẳng.
- Đồ xấu xa, em vẫn có chút sợ.
- Hay là thôi đi? Chúng ta chờ thêm mấy ngày nữa, ôm thế này ngủ đi vậy.
Trương Nhất Phàm nằm sang bên cạnh, vỗ về cơ thể đang có chút bất an của Đổng Tiểu Phàm. Trong hoàn cảnh này, hắn không muốn khiến cho Đổng Tiểu Phàm có ám ảnh trong lòng, điều này sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của họ.
Một lúc sau, Đổng Tiểu Phàm từ trong lòng hắn chui ra hỏi:
- Đồ xấu xa, thật sự không đau chứ? Vậy anh làm đi!
... …
Mấy phút sau, trong phòng vọng ra tiếng kêu uất ức của Đổng Tiểu Phàm.
- Tên khốn khiếp, anh lừa em, còn nói không đau!