Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1146 : Tất cả đã muộn rồi

Ngày đăng: 17:27 30/04/20


Nếu Diệp Á Bình chuẩn bị tâm lý tốt sẽ không sợ bị Lý Hồng biết được.



Tối hôm qua cô suy nghĩ suốt đêm cảm thấy mình không thẹn với lòng, mười mấy năm nay xem ra Vu Quan cũng không có đối xử tệ bạc. Chuyện tình cảm mình cũng không có sai, hết thảy đều nghe theo tiếng gọi của con tim.



Là một người vợ Diệp Á Bình có thể lý giải tâm trạng của hắn, trong chuyện tình cảm cô cảm thấy mình đã bao dung hắn rất nhiều lần rồi, cho dù hắn có phạm phải tội tày trời. Nhưng là một Đảng viên, Diệp Á Bình thật sự không thể giấu diếm lương tâm của mình.



Sau khi đem những chuyện mà mình biết nói cho Trương Nhất Phàm và Lý Hồng nghe, Lý Hồng nói:



- Cô cũng đừng có gánh quá nhiều trách nhiệm, chuyện này còn phải kiểm tra với chúng tôi, nếu cô có thể thuyết phục Vu Quan ra tự thú thì không gì bằng. Nếu chẳng may không được hay là cô không nắm chắc thì đừng kinh động đến anh ta.



Diệp Á Bình nói với hai người:



- Chủ tịch tỉnh Trương, Bí thư Lý, tôi chính thức cầu xin tổ chức tạm thời cách chức tôi đi!



Lý Hồng nói:



- Chúng tôi sẽ xử lý theo điều lệ, trước khi chưa điều tra rõ ràng thì có lẽ sẽ tạm thời cách chức cô để tạm điều tra, chuyện này chắc cô đã có chuẩn bị tâm lý.



Lý Hồng suy nghĩ một chút rồi nói với Trương Nhất Phàm:



- Vậy đi, em thấy vẫn là cho Vu Quan một cơ hội, để đồng chí Diệp Á Bình hẹn cậu ta về nhà, hai người cố gắng nói chuyện, nếu cậu ta có thể tự thú chúng tôi sẽ ủng hộ. Thật sự không được thì lập tức bắt giam cậu ta.



Trương Nhất Phàm gật gật đầu,



- Cũng chỉ có thể như vậy.



Lý Hồng đã suy xét và đề xuất ra nhiều ý kiến, không thể nghi ngờ rằng xuất phát từ góc nhìn của Trương Nhất Phàm. Những chuyện như thế này Trương Nhất Phàm gặp rất nhiều khó khăn trong việc xử lý, bởi vậy cô đề nghị cho Vu Quan một cơ hội, nếu cậu ta không biết quý trọng vậy là tự gieo gió gặt bão, trách không được người khác.



Tâm trạng của Diệp Á Bình rất mềm yếu, sắc mặt rất phờ phạt. Đây là một biến cố rất quan trọng trong cuộc đời cô.



Nếu Vu Quan ngồi tù, những ngày còn lại cô sẽ thủ phận làm quả phụ, rốt cuộc phải thủ bao lâu mới có thể vì Vu Quan rửa sạch số tiền đen, cậu ta tham bao nhiêu thì sẽ căn cứ vào đó mà định án cậu ta. Thứ hai là xem cậu ta có nguyện ý nghe Diệp Á Bình khuyên nhủ không, ra đầu thú làm một nhân chứng.



Nếu như cậu ta lựa chọn xong, toà án sẽ căn cứ vào thái độ của cậu ta mà phán quyết.



Lý Hồng liền gọi điện thoại nói với Diệp Á Bình:



- Cứ vậy đi, bây giờ cô trở về xem coi có thể dẫn cậu ta đến nhà mình không. Dù sao cô với cậu ta cũng là vợ chồng, nếu có thể khuyên đối với cô đối với cậu ta đều là chuyện tốt. Thực tế không được thì chỉ còn việc cưỡng ép chấp hành.



Diệp Á Bình gật gật đầu,




- Đừng nhìn, cửa sổ đã được gắn phòng trộm nhảy xuống đó không được đâu.



Vu Quan hoàn toàn hoảng thần, không cần phải nói chắc chắn là chuyện đã bị bại lộ, nếu không những lời của Diệp Á Bình sao lại để ra một mùi sát khí?



Cho chính mình một cơ hội, cho gia đình này một cơ hội, đột nhiên Vu Quan cười lạnh,



- Diệp Á Bình em muốn làm gì?



Diệp Á Bình lắc đầu nhắm hai mắt lại, bỗng một tiếng thở dài,



- Ôi ---



- Thật sự em không hiểu rốt cuộc cái gì đã khiến anh đi trên con đường này, cho dù anh không nghĩ cho em cũng phải nghĩ cho cái gia đình này chứ, vì Yến Nhi mà nghĩ. Vu Quan anh làm em rất thất vọng. Nếu anh cảm thấy ở nhà không ấm áp, tìm không thấy cảm giác của gia đình, em có thể hiểu. Chẳng sợ anh có người phụ nữ khác ở ngoài nhưng ngàn vạn lần anh không nên làm chuyện không thể quay đầu lại. Anh muốn đội trời đạp đất, anh muốn vượt qua em trong sự nghiệp, những thứ này em đều có thể hiểu, nhưng bây giờ anh lại làm chuyện này, có thể khiến anh cảm thấy thoả mãn, cảm thấy rất vui vẻ sao? Có thể khiến cho anh thoát khỏi cuộc sống đầy tội lỗi sao? Đàn ông phải biết tự cố gắng, em không phản đối ngược lại em sẽ vì anh có lý tưởng này mà kiêu ngạo, nhưng anh…



Diệp Á Bình không thể nói tiếp, ánh mắt cô nhìn Vu Quan đã tràn đầy thất vọng.



Từ lúc Vu Quan đi trên con đường này thì chắc chắn cả đời cậu ta đã bị huỷ. Tự tay cậu ta huỷ đi hạnh phúc của mình, huỷ đi gia đình này, cũng đã huỷ đi tiền đồ của mình. Diệp Á Bình nói:



- Nếu anh còn niệm tình vợ chồng của chúng ta, còn nghĩ tới Yến Nhi thì hãy đi tự thú đi!



Trong lòng Vu Quan hoảng hốt,



- Em… Em… Em thật sự nhẫn tâm vậy sao? Diệp Á Bình, em rất là nhẫn tâm đó!



Diệp Á Bình lắc đầu,



- Không phải em đưa anh vào tù mà chính anh đã tự đưa mình vào nhà giam, em đã có nói qua với Chủ tịch tỉnh Trương và Bí thư Lý Hồng, chỉ cần anh đồng ý ra tự thú, họ sẽ cho anh thêm một cơ hội.



- Nói dối ---



Vu Quan tức đến độ nhảy dựng lên quơ hai tay quát:



- Anh không cần, tôi không cần cơ hội chó má, cái gì mà cho anh cơ hội, mọi người đều xem thường anh. Anh biết Trương Nhất Phàm hắn muốn anh lên đến Cục xúc tiến Đầu tư cũng là nể mặt Diệp Á Bình em đây. Anh chỉ là một con cờ trong tay hắn, tuỳ tiện thay một quân cờ khác, hắn muốn ném xuống thì ném xuống sao. Vì sao anh phải nhìn sắc mặt của bọn họ, anh muốn lựa chọn con đường riêng của mình. Diệp Á Bình nếu em còn niệm tình vợ chồng của chúng ta, thả anh đi để anh rời khỏi đây, từ nay về sau em là em anh là anh, chúng ta không dính dáng gì đến nhau nữa.



Diệp Á Bình lắc đầu,



- Muộn rồi, tất cả đã muộn rồi!