Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1150 : Kế hoạch truy quét tội phạm
Ngày đăng: 17:27 30/04/20
Tống Hạo Thiên tỏ ra vẻ khiêm tốn thỉnh giáo, Sở Dụ là người chứng kiến toàn bộ sự kiện, thật đúng là khó lòng khước từ.
Hơn nữa, vừa rồi người ta đã ra tay tặng cho bộ mỹ phẩm rất có giá trị, còn vị đại thiếu gia Tống gia này đã ẩn ý hứa hẹn, muốn giúp mình lên chức, tất cả những điều này, khiến Sở Dụ không thể lảng tránh vấn đề này.
Lý do Tống Hạo Thiên quan tâm là bởi vì Tống Minh Triều là chú của gã.
Sở Dụ trong lòng do dự một hồi, bèn nói:
- Được, để tôi gọi người mang hồ sơ đến. Cho cậu xem kỹ.
Tống Hạo Thiên thầm cười nhạt, tuy nhiên trên mặt không lộ chút vẻ gì:
- Hồ sơ thì không cần thiết, lúc em đến đã xem qua. Em muốn nghe xem nhận xét của chị về việc này.
Ngụ ý là, những thứ trên hồ sơ kia đều là lấy lệ cho người ta xem, chị đừng dùng miệng lưỡi nhà quan với ta. Ta muốn nghe phần chân thật nhất, tìm hiểu toàn bộ quá trình của sự việc.
Những người trong phạm vi này, người nào cũng đều biết rằng những thứ trên hồ sơ khả năng tin tưởng không cao, vả lại còn được viết rất có tính chuyên nghiệp, những người bình thường nhìn không ra vấn đề trong đó. Sở Dụ nói như vậy, thật ra trong lòng cô rất không muốn tham dự vào việc này.
Nhưng dựa vào mối quan hệ giữa nhà chồng cô và Tống gia, cô thật sự tìm không ra lý do thoái thác Tống Hạo Thiên. Đối với tranh chấp giữa các vị Phó chủ tịch tỉnh lần trước, Sở Dụ chính là người chứng kiến toàn bộ sự việc, từ đầu tới đuôi, cô đều biết rất rành mạch
Tuy nhiên, cô cũng là người ngây thơ, sau sự việc mới hiểu ra ai mới là người đứng phía sau giật giây.
Nói thẳng ra là, cô là người ngoài cuộc, lại là người chứng kiến, nhưng vẫn cứ mãi đi theo tình tiết, từ đầu đến cuối cũng đoán không được kết cục câu chuyện. Sở Dụ uống ngụm trà,
Dựa theo thân phận địa vị, Trương Nhất Phàm hoàn toàn xứng đáng là lãnh đạo, Phó giám đốc sở Sài so với hắn còn thấp hơn một bậc, ngay cả vị Bí thư Thành ủy Song Giang-Đoạn Chấn Lâm này cũng cao hơn Phó giám đốc sở Sài nửa cấp.
Chẳng qua người ta dù sao cũng là lãnh đạo ở tỉnh, bởi vậy, Đoạn Chấn Lâm đối với ông cũng có chút tôn kính.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Phó giám đốc sở Sài có vẻ có chút nôn nóng, không ngừng nhìn đồng hồ. Đứng bên ngoài phòng khách là bốn cảnh sát vũ trang hạng nặng, còn có hai người mang súng trường trên lưng, bộ dáng khẩn trương như chờ lệnh xông lên bất cứ lúc nào.
Đoạn Chấn Lâm là Bí thư Thành ủy Song Giang, cũng chưa thấy qua cảnh tượng lớn như vậy, bình thường nhìn thấy cảnh tượng bọn họ bắt bớ mấy tên trộm, cùng bọn cướp giật phóng xe như bay, cũng không có gì là hồn bay phách lạc, hôm nay hoàn toàn khác, Giám đốc sở Sài dẫn đến hơn mười cảnh sát, đều là vũ trang hạng nặng, phần lớn bọn họ có mang súng trường trên lưng.
Đằng Phi đứng sau lưng Trương Nhất Phàm, thần sắc cũng căng thẳng như vậy, dù sao cảnh tượng lớn như vậy, không phải bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy. Theo Đằng Phi xem ra đây giống như là cảnh trong phim điện ảnh, lúc nào cũng trình diễn những cảnh đại chiến căng thẳng mà kích thích giữa cảnh sát và bọn cướp.
Nhìn Giám đốc sở Sài đi tới đi lui trong phòng, Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, anh phải tuyệt đối tin tưởng năng lực của đồng chí Diệp Á Bình!
Nói thật ra, ngoại trừ Trương Nhất Phàm nghĩ như vậy, những người khác đều không cho rằng như vậy. Diệp Á Bình dù sao cũng là phận nữ nhi, quy mô hành động lần này rất lớn, không giống những cảnh náo loạn trước kia vậy.
Mà Trương Nhất Phàm và Diệp Á Bình có thể nói là cùng trải qua hành động truy kích và tiêu diệt tội phạm độc hại, trong lần hành động đó, đã một lưới bắt hết bốn gã buôn ma túy vô cùng hung hãn, chuyện này mãi cho đến nhiều năm về sau, Diệp Á Bình vẫn nhớ rõ như in hành động của Trương Nhất Phàm trong lần hành động đó.
Trương Nhất Phàm tự tin, không chỉ là hoàn toàn tin tưởng Diệp Á Bình, lần này hắn còn có nhiệm vụ truyền đạt mật lệnh cho tổ chức tia chớp, với điều kiện tiên quyết là không để lộ thân phận của mình, đã toàn lực trợ giúp cục Công an thành phố Song Giang chế ngự bọn buôn ma túy này, cam đoan hành động lần này tiến hành thuận lợi!
Giám đốc sở Sài nào biết, trong tay Trương Nhất Phàm còn có một quân cờ chiếu tướng vững chắc.