Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 114 : Nhà giàu mới nổi
Ngày đăng: 17:13 30/04/20
Cảnh tượng ban sáng, khiến trong lòng Trương Nhất Phàm thấy rất khó chịu, bản chất lũ nhân viên đội quản lý thành phố này quả thật quá thối nát rồi, làm cho Trương Nhất Phàm dường như thấy lại được cảnh tượng ngày đầu mới đến Liễu Thủy.
Lúc đó, những đội viên dân phòng của thị trấn Liễu Thủy cũng giống như những tên này, khiến cho cả thị trấn Liễu Thủy tối tăm rối loạn, dân chúng lầm than. Trương Nhất Phàm không hỏi Đường Vũ sao biết mình xuất hiện ở chợ thực phẩm, hắn chỉ muốn biết kết quả, đó là phải xử trí lũ người kia thế nào.
Quả nhiên, gần bảy giờ, Đường Vũ gọi điện thoại tới.
- Anh Phàm, Diêu Vệ Trung muốn gặp anh, gã đang ở dưới lầu nhà anh, nhưng sợ không dám lên.
Diêu Vệ Trung là trưởng phòng Quản lý đô thị, bình thường cũng được coi là khá thân thiết với Vệ Thiết Lâm. Trương Nhất Phàm tức giận trả lời.
- Tôi không muốn thấy hắn, bảo hắn xử lý tốt chuyện của mình đi rồi hẵng nói.
- Vâng, tôi sẽ nói việc này với hắn.
Đường Vũ cúp điện thoại, nói với Diêu Vệ Trung:
- Chủ tịch Trương đang giận lắm, tôi thấy anh vẫn không nên lên đó thì hơn.
- Chủ tịch Trương nói thế nào?
Diêu Vệ Trung buổi chiều nhận được điện thoại của cậu em vợ, chính là cái gã mặt mụn kia. Lúc ấy giận đến nỗi thiếu chút nữa lên cơn cao huyết áp. Mặt mụn hai năm trước được anh ta sắp xếp vào làm ở đội quản lý đô thị, năm ngoái mới được nhận chính thức, “Thằng này bình thường dày ăn mỏng làm, may mà có ông anh rể là mình, cũng không biết nó tu ở kiếp nào mới được cái phúc này”.
Năm ngoái, nghe nói gã đem một cô gái bán đồ ăn lấy danh nghĩa là tra xét, đưa đến khách sạn rồi ngủ với người ta. Tuy rằng việc này về sau mất mấy triệu mới dẹp yên được, nhưng cũng đã để lại ảnh hưởng không tốt.
“Sự việc ngày hôm nay, đoán chừng tên nhóc này lại không làm được chuyện gì tốt rồi. Nếu không người ta đường đường là một Phó Chủ tịch huyện, sao lại tức giận ngươi đến như vậy chứ? Lần này ngươi lại làm được việc tốt rồi.”
“Nếu cứ tiếp tục như thế này, cũng không biết vị trí của mình ở ban Quản lý đô thị có còn giữ được không nữa?”
“Trương Nhất Phàm giờ lại là người đang gặp thời ở Thông Thành này đấy! Bí thư Lâm còn nghe theo hắn nữa là. Hắn muốn ngươi nằm chết, ngươi liền không thể đứng sống được.”
Nghe nói Trương Nhất Phàm không muốn gặp mình, Diêu Vệ Trung trong lòng lo lắng không yên.
- Chủ tịch Trương muốn anh xử lý xong xuôi việc của mình đi rồi hẵng đến!
Đường Vũ vào xe khởi động máy. Thấy Diêu Vệ Trung vẫn còn ngơ ngẩn ở đó, nhìn về phía cửa sổ sáng đèn trên lầu bốn, bèn nói:
Hà Tiêu Tiêu có chút lo lắng hỏi.
- Trách cái gì, đồ ngốc. Số tiền này đều là em giúp anh kiếm được. Anh đã nói rồi mà, lỗ hay lãi đều không sao, quan trọng là làm phong phú thêm kinh nghiệm sống cho em thôi.
- Cám ơn anh Nhất Phàm.
Hà Tiêu Tiêu nở nụ cười.
- Khi nào em về? Anh nhớ em đấy.
Trương Nhất Phàm thả lỏng người, nằm thoải mái trên xa-lông.
- Giờ chưa được, em vừa đến đây được hơn nửa tháng, ở đây còn rất nhiều việc phải làm. Đợi khi nào rảnh, em sẽ về thăm anh nhé!
- Tùy em! Chú ý giữ gìn sức khỏe.
Trương Nhất Phàm cùng Hà Tiêu Tiêu hàn huyên một hồi, ý còn chưa hết mà đã phải cúp máy.
Sau đó hắn nằm trên xa-lông ngẫm lại những việc ly kỳ đã xảy ra trong mấy tháng qua, Hà Tiêu Tiêu từ năm trăm ngàn đầu tư được hơn bảy triệu. Đương nhiên, trong đó ngoại trừ khả năng, còn nhiều phần nhờ may mắn.
Việc cổ phiếu ngưng giao dịch này, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn. Trương Nhất Phàm vốn chỉ là dự đoán, đến thời điểm cuối năm có thể kiếm được khoảng mấy trăm ngàn là được rồi, thật không đoán được là trong sai sót ngẫu nhiên, lại trúng quả ngưng giao dịch tái cấu trúc.
Đương nhiên, cũng có trường hợp tái cấu trúc thất bại, sau đó kết cục thê thảm. Trương Nhất Phàm lại nghĩ, có phải việc này chú Hai có tin tức nội bộ không, để Hà Tiêu Tiêu mua loại cổ phiếu này, rồi sau khi tái cấu trúc thì một đường phóng thẳng, mới tạo nên được truyền kỳ ngày hôm nay. Ngoài cái này ra, hắn không còn cách giải thích nào khác.
“Chuyện càng không thể ngờ là, mình ban đầu chỉ có một ý nghĩ nho nhỏ, không ngờ lại trở thành nhà giàu mới nổi”. Trương Nhất Phàm liền cân nhắc, “Đợi Hà Tiêu Tiêu trở về, sẽ tiếp tục đem tiền này cho cô quản lý. Một nửa cho mình, một nửa để lại cho cô ấy”.
Có công được thưởng, có tội phải phạt, đây là nguyên tắc nhất quán của Trương Nhất Phàm.
Tối nay, Trương Nhất Phàm không ngờ lại mất ngủ. Hắn đột nhiên không hiểu vì sao mà nhớ đến tối hôm Hồ Lôi đính hôn, “Mình không phải đang có một giấc mộng xuân kỳ lạ chứ?”
“Chỉ thấy tiếc cô nàng Đổng Tiểu Phàm kia, thực nghi ngờ cô ấy có phải lừa dối mình hay không”, đêm đó khi hai người đang chuẩn bị phá vỡ chướng ngại vật cuối cùng, ai ngờ chú em của Trương Nhất Phàm vừa vào được có chút xíu, còn chưa đợi hắn dùng lực, Đổng Tiểu Phàm đã kêu ầm lên như quỷ, đau chết mất, đau chết mất. Kết quả là, lần này lại không có bệnh mà chết.
“Buồn bực, thật sự rất buồn bực, đã đến cửa chỗ đó rồi, lại không cho mình đi vào”.