Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1170 : Đồng chí có ý kiến gì không?

Ngày đăng: 17:27 30/04/20


- Vì sao? Tôi đã ra tiền, tôi ra tiền rồi còn không được sao? Gấp đôi, chỉ cần cô đánh thắng vụ này, tôi cho cô số tiền gấp đôi.



Ông lão Chu có chút kích động, nhìn nữ luật sư trẻ tuổi đó nói:



- Các anh không phải đoàn đội được xưng hùng mạnh nhất sao? Tôi muốn gặp chủ tọa luật sư của các anh.



Nữ luật sư nói:



- Rất xin lỗi, Chu tiên sinh, trước tiên ông phải biết rõ, trong tay của cảnh sát Đại lục đã có chứng cứ chính xác do đích thân Chu tiên sinh khai cung. Cậu ta và bạn gái đều đã thừa nhận việc này. Hơn nữa, Đại lục là một vùng căm ghét cái ác như kẻ thù, cũng là một vùng phạt ác mà tuyên dương thiện. Bọn họ không thể để cho một người xấu, à, cái tôi nói không phải tiểu Chu tiên sinh. Đánh thắng trận như vậy, pháp luật Đại lục luôn luôn là công bằng công chính, không có thể khiến một ác nhân nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, cũng không thể để một người tốt bị oan uổng. Các người chờ mong kết quả này, chỉ có thể xuất hiện ở Âu Châu hoặc là nước Mốc nơi đó mà thôi.



Nữ luật sư thu thập một chút đồ vật nói:



- Rất xin lỗi, tôi bất lực. Tôi lập tức phản ứng với công ty, trả lại khoản tiền chi trả cho ông.



Chu Vận đứng lên nói:



- Cứ như vậy mà đi sao? Tôi phải khởi tố các người, đơn phương hủy bỏ hiệp ước.



Nữ luật sư đỡ đỡ kính mắt, bình tĩnh nói:



- Rất xin lỗi, là do các người che giấu chân tướng sự thật trước, nếu không chúng tôi sẽ không nhận vụ này. Tôn chỉ của đoàn đội chúng tôi là trừng phạt ác tuyên dương việc thiện, chứ không phải giúp kẻ xấu làm điều ác, tiểu Chu tiên sinh, nếu cậu có bất mãn gì, có thể khởi tố tôi.


Nếu vài tên đàn ông lớn nói chuyện kinh doanh, không có cô gái ngồi cùng, sẽ rất thiếu không khí. Sản nghiệp này ắt không thể thiếu, mấu chốt ở chỗ là làm như thế nào đi quy phạm. Tồn tại chính là hợp lý, chúng ta không nên phủ định toàn bộ.



Lý Thiên Trụ ngẩng đầu nhìn Lý Dung Thanh nói:



- Đồng chí Dung Thanh có ý kiến gì không?



Lý Dung Thanh nói:



- Thành phố Đông Lâm phát sinh chuyện như vậy, là một Phó chủ tịch tỉnh phân công quản lý công an, tư pháp, tôi có thể trốn tránh trách nhiệm không? Tuy rằng tôi không tán thành việc dung túng khách như vậy nhưng cách làm của cục Công an thành phố Đông Lâm thực hiện có chút không đúng. Bởi vì, cá nhân tôi cho rằng, có tất yếu nhằm vào tuyến pháp luật, chính trị tiến hành một lần vận động chỉnh đốn.



Khóe miệng Trương Nhất Phàm liền lộ lên một tia cười lạnh, Lý Dung Thanh đây rõ ràng là mượn cơ hội này để giết gà dọa khỉ. Xem ra thực sự có người muốn động vào Đường Vũ.



Vì thế Trương Nhất Phàm nói một câu:



- Là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, trước kia tôi cũng vẫn luôn muốn thu hút đầu tư, về chuyện của thành phố Đông Lâm, tôi phát biểu một chút quan điểm cá nhân. Dưới sự lãnh đạo của Đảng trung ương, quốc gia chúng ta đang ở cao trào cải cách mở cửa, là một tỉnh đất liền lớn, chúng ta không có vùng điều kiện thuận lợi ưu việt nhiều như thành thị duyên hải vậy, nhưng chúng ta cũng phải phát triển, phải tiến bộ. Bởi vậy, chúng ta trong chính sách đã nhượng bộ rất lớn. Về phần tam miễn ngũ giảm phân nửa thì không cần phải nói, thậm chí một số thành thị và khu vực, không ràng buộc cung cấp thổ địa cho doanh nghiệp, làm được điểm này, tôi cảm thấy chúng ta đã tận hết lòng, không thể bắt bẻ. Nhưng mọi người chớ quên, bất luận là đầu tư bên ngoài, hay là doanh nghiệp bản thổ, là một thương nhân, mục tiêu của bọn họ là gì? Chúng ta ở trong việc thu hút đầu tư, tuyệt đối không thể nhặt được rổ liền tưởng đồ ăn, chúng ta cũng phải chọn chọn. Thu hút đầu tư hẳn là một kết quả hai bên cùng thắng, mà không phải một bên bị hao tổn, một bên được lợi. Tối thiểu nhất là ở phần nhân quyền, nhân cách, pháp luật, phải để cho mỗi người đều bình đẳng.



Trương Nhất Phàm nói xong, Lý Dung Thanh liền nhìn hắn một cái, cảm thấy Trương Nhất Phàm là muốn nhằm vào anh ta để triển khai thảo luận. Tuy rằng Trương Nhất Phàm không có làm rõ ràng, nhưng tất cả mọi người nghe được ra, Trương Nhất Phàm đối với việc đề xuất chỉnh đốn tuyến chính trị, pháp luật của Lý Dung Thanh có chút bất mãn.



Tống Hạo Thiên mỉm cười nói:



- Tôi xin nói hai câu, tôi cảm thấy đồng chí Trương Nhất Phàm nói không sai, giữa thu hút đầu tư và chấp pháp vốn tồn tại mâu thuẫn, rất nhiều nơi vì xúc tiến phát triển kinh tế, mời chào ngoại thương, ở các thành phố lớn đều thiết lập làng chơi, vì để khách ăn được, chơi được. Tôi nghĩ nếu đã đi đến bước này, sao chúng ta không thể tha cho Thượng Đế này thêm và bớt một phần trách cứ chứ? Khách hút thuốc phiện đương nhiên là không đúng nhưng cảnh sát đánh người nhất là đánh khách đã hiểu pháp luật mà còn phạm luật. Việc này sẽ mang đến cho việc thu hút đầu tư ở thành phố gặp lực cản rất lớn. Nếu đã muốn phát triển, chúng ta dù sao cũng phải trả giá một chút gì? Là một cảnh sát của nhân dân, để kinh tế địa phương phồn vinh, để xúc tiến việc phát triển địa phương, chịu một chút uất ức thì là cái gì? Nếu năm đó không có ba lần đến mời của Lưu Bị, sao mà có ba phần thiên hạ sau này? Ngư và hùng chưởng không thể kiêm được, tôi nói xong rồi