Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1182 : Cuộc gặp không hẹn trước

Ngày đăng: 17:27 30/04/20


Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy có chút kinh hoàng và phẫn nộ vô cùng.



Chuyện này phải điều tra, mà còn phải điều tra rõ toàn bộ.



Bình tĩnh lại, hắn đã ý thức được một vấn đề, chuyện quyên tiền, là do mình đề ra, cũng chính là mình đi đầu thực hiện, hô hào khẩu hiệu về dự án. Không ngờ lại bị người ta biến thành cơ hội trục lợi, tạo thành những chuyện hoang đường như vậy.



Nếu cứ để tình trạng này tiếp tục, tất sẽ có người thừa cơ lật đổ mình.



Vì thế, hắn giao trách nhiệm này cho Đằng Phi, nhất định phải điều tra cho rõ.



Gọi điện thoại xong, Trương Nhất Phàm cầm cặp, chuẩn bị ra khỏi trụ sở chính phủ.



Hai cảnh sát có vũ trang đứng gác ở cửa cúi chào hắn:



- Chào Chủ tịch tỉnh Trương!



Trương Nhất Phàm gật đầu, rồi đi ra ngoài.



Dưới hàng cây bên cạnh, có một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, nhìn thấy Trương Nhất Phàm từ Ủy ban nhân dân tỉnh đi ra, xem đi xem lại tờ báo cầm trong tay, sau khi xác định chính xác, liền điđi tới.



- Chủ tịch tỉnh Trương, ngài chính là Chủ tịch tỉnh Trương sao?



Trương Nhất Phàm quan sát người này một hồi, đối phương đeo một túi giả da, cách ăn mặc cũng xem như sạch sẽ, thoáng nhìn có chút giống nông dânbản địa, khi nói chuyện có chút nặng của giọng địa phương. Điều này khiến Trương Nhất Phàm liền nhớ tới người phụ nữ bị phòng Thông tin đối ngoại dẫn đi, tiếng hai người này quả là giống nhau.



Hắn gật đầu:



- Anh là?



Đối phương xúc động nói:



- Đúng là Chủ tịch tỉnh Trương rồi, tôi đã tìm đúng người rồi. Tôi là một nhà giáo làm trong một ngôi trường tiểu học nhỏ ở huyện Vận, tên là Lưu Trung Thành. Chủ tịch tỉnh Trương, ngài có thời gian không, tôi muốn trình bày với ngài một số chuyện.



Nghe nói là huyện Vận, Trương Nhất Phàm liền chú ý, lập tức nói:



- Đi theo tôi!



Hai người trở lại văn phòng, Trương Nhất Phàm pha cho anh ta tách trà:



- Chuyện anh muốn phản ánh là gì, cứ từ từ nói!



Lưu Trung Thành khá xúc động nhận tách trà, cầm trên tay, Trương Nhất Phàm làm gã run quá.



- Đừng sợ, nói đi, văn phòng của tôi, bình thường không ai vào.
Lưu Trung Thành lúc này mới lo lắng ngồi xuống.



Trương Nhất Phàm mở cửa, cho Lý Hồng vào.



Lý Hồng nhìn thấy Lưu Trung Thành, khi ấy sửng sốt, Trương Nhất Phàm nói:



- Giáo viên tiểu học ở huyện Vận, đến phản ánh tình hình.



Lý Hồng chính vì nhìn thấy bài viết kia, mới tới đây tìm Trương Nhất Phàm. Chuyện ở huyện Vận, quả là bất ngờ.



Đây chính là để nói, trên có chính sách, dưới chấp hành, không quan tâm đến suy nghĩ của người khác thế nào, xuống đến cấp dưới lúc nào cũng xảy ra những tình huống không ngờ đến. Lý Hồng gật đầu, ánh mắt nhìn người thầy giáo nông dân này.



Trương Nhất Phàm nói:



- Thầy Lưu, anh tạm ra ngoài một chút, tôi muốn nói với bí thư Lý vài câu.



Lưu Trung Thành lập tức cung kính đi ra, Trương Nhất Phàm nhìn bóng dáng anh ta, chất chứa đầy tâm sự.



Lý Hồng nói:



- Em tìm anh cũng chính là vì chuyện huyện Vận, vừa rồi tin này đã được đăng trên báo huyện. Nên em tới tìm anh bàn xem.



Trương Nhất Phàm thở dài.



- Xem ra, anh phải đích thân đến huyện Vận một chuyến rồi!



Lý Hồng cũng thở dài, hai tay ôm trước ngực.



- Nhất Phàm, em có cảm giác bất an. Lần này chỉ e sắp nổi trận phong ba lớn.



Trương Nhất Phàm cười nhạt.



- Tới lúc rồi, cuối cùng cũng đến thôi, chỉ cần chúng ta đồng lòng không thẹn với lương tâm thì sợ gì chứ?



Lý Hồng nhìn hắn, hơi lo lắng nói thầm: Lần này hảo tâm làm tốt chuyện xấu, anh đúng là có thể không thẹn với lòng không? Nếu không thẹn với lòng, thì sao phải tự mình tới huyện Vận? Cô biết Trương Nhất Phàm muốn đến huyện Vận để bù đắp một số thứ gì đó.



Hai người nói xong đi ra, Trương Nhất Phàm ra cửa gọi Lưu Trung Thành:



- Thầy Lưu, thầy Lưu!



Lưu Trung Thành nói đứng ở ngoài phòng thư kí đợi, giờ lại không thấy bóng người đâu.