Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1195 : Chân tướng sự việc

Ngày đăng: 17:28 30/04/20


Dưới sự hộ tống của Bộ Kiên Cố và Uông Viễn Dương, đã đi vào ở khách sạn.



Đêm hôm đó, đài truyền hình thành phố Đông Lâm đã phát một tin tức.



Khoảng mười giờ sáng, trong bụi cỏ ở bờ sông ngoại thành Đông Lâm, đã phát hiện ra một cô gái mặc áo trắng quần đen, khoảng ba mươi tuổi, bị thương, đến nay vẫn đang hôn mê bất tỉnh, hiện tại đang được chữa trị ở bệnh viện, vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Phía cảnh sát đã tham gia điều tra, vì trên người cô gái không có bất kì một thứ gì có thể chứng minh thân phận, theo phán đoán sơ bộ của cảnh sát, cô gái có thể đã bị cướp, do phản kháng mà bị kẻ bắt cóc đâm gây ra thương tích, đồng thời cũng không loại bỏ khả năng vì khúc mắc chuyện tình cảm mà bị người ta trả thù.



Vừa đưa tin này, đã nhận được sự thở dài của rất nhiều người dân trong thành phố, ôi! Cái xã hội này, đúng là tàn ác! Những kẻ cướp mà trời giúp kia, luôn vô cùng độc ác.



Mà trong phòng bao ktv Mi Phi Sắc Vũ của thành phố Đông Lâm, có mấy người nam nữ trẻ tuổi đang ngồi.



Một người đàn ông trong đó, rõ ràng là công ty viễn cảnh Hồng Kông Chu Vận.



Hôm nay bên cạnh Chu Vận không có Annie, chỉ có một cô gái rất trẻ tuổi, ăn mặc vô cùng đẹp đẽ đang ngồi trên sô pha. Cô gái này mặc áo hai dây, để lộ cánh tay và bả vai ra bên ngoài. Tay trái Chu Vận khoác lên vai cô ấy, trong tay cầm một chiếc cốc, uống rượu rất tình cảm.



Đối diện Chu Vận, không ngờ lại là người lăn lộn ở Đông Lâm ông chủ bất động sản Dật Thái tên là Thi Vĩnh Nhiên.



Thi Vĩnh Nhiên được người khác giới thiệu, cuối cùng đã quen biết ông chủ Chu Vận của tập đoàn Viễn Cảnh Hồng Kông. Vốn dĩ công ty Viễn Cảnh có dự án đầu tư ở thành phố Đông Lâm, nhưng mà lần trước bị Đường Vũ làm rối lên, sự việc thất bại.



Chu Vận chưa từ bỏ ý định, quyết định mở một cửa ở đại lục, đưa việc kinh doanh đến đại lục, nhưng mà ở đại lục có rất nhiều chỗ y không quen, lại không mong Phương gia quản lý quá nhiều, y liền cùng Thi Vĩnh Nhiên quấy nhiễu.



Thi Vĩnh Nhiên làm bất động sản, nhưng bất động sản ở đại lục khích lệ cạnh tranh, không có mối quan hệ căn bản không nắm được đoạn đường tốt. Thấy Hồ Lôi càng ngày càng phát triển trong ngành bất động sản còn y luôn chạy ngược chạy xuôi, tuy rằng lời được chút tiền, so với Hồ Lôi, Nhâm Quốc Đống, y luôn là con chim bị rơi xuống đất.



Bây giờ Hồ Lôi không chỉ làm bất động sản, còn làm mỏ quặng, bàn lớn như vậy, đã mười tỷ. Tên Thi Vĩnh Nhiên cũng là một ông chủ hàng tỷ đồng. Nếu như còn khoản tiền của ngân hàng, y thực sự không biết mình còn bao nhiêu tài sản nữa.



Sự xuất hiện của Chu Vận, không nghi ngờ gì đã đưa cho y một cơ hội. Bởi vì ông cụ Chu Vận đã nói, không cho tiếp tục đầu tư ở đại lục, nhưng mà Chu Vận có suy nghĩ của mình, y quyết định đầu tư vào bất động sản Dật Thái. Về vấn đề kinh doanh, Chu Vận không hỏi nhiều, công ty đi vào hoạt động, do Thi Vĩnh Nhiên toàn quyền phụ trách. Chu Vận chỉ phụ trách việc cung cấp tài chính là lợi dụng danh nghĩa của Phương gia để giải quyết các mối quan hệ.



Có chuyện tốt như thế này, đương nhiên Thi Vĩnh Nhiên không thể bỏ qua được. Vì thế sau khi hai người ăn nhịp với nhau, hôm nay tên Chu Vận này có chút kì quái, ngồi trong phòng bao, y không hát, mà lại xem tivi. Vừa xem vừa uống rượu. Lúc đài truyền hình đưa tin, Thi Vĩnh Nhiên cảm thấy buồn cười:



- Cảnh sát ngày nay càng ngày càng nói liều, con gái có thể phản kháng bị cướp bóc sao, vì phản kháng mà bị kẻ bắt cóc đâm bị thương, đồng thời cũng không loại bỏ khả năng giết người vì chuyện tình cảm. Thú vị!



Nghĩ đến chuyện hôm qua, đến bây giờ Thi Vĩnh Nhiên vẫn cảm thấy tiếc thương, chỉ tiếc rằng, trong tình huống lúc đó, không cho phép gã làm như vậy.



Chu Vận nghe được tin này, sắc mặt liền tối lại, y đặt chiếc cốc lên bàn, liền đứng dậy rời đi.



Thi Vĩnh Nhiên vứt lại mấy trăm đồng trong phòng bao, đuổi hai cô gái đang ngồi trên ghế sô pha.



Hai người cùng trở về khách sạn, Chu Vận nghiêm mặt:



- Cô gái kia vẫn chưa chết, cô ta là một phóng viên, phóng viên anh có biết không?
Một cô y tá từ phòng giám hộ dành cho bệnh nhân nặng nói:



- Không sao, cô ấy ngủ ngon lắm, thở đều, nhịp đập của mạch, và tim đều rất có lực.



- Chỉ mong cô ấy có thể vượt qua được. Tôi nguyện gầy đi mười cân để đổi lấy cô ấy không sao.



Cô y tá mập mạp khác nói.



Y tá trong phòng trực đang nói chuyện, trong phòng thay đồ xuất hiện một người mặc áo trắng dài, người này đeo khẩu trang, hai tay để trong túi. Vừa nãy cô y tá chuẩn bị đi ngủ đã nhìn thấy, hô lên một tiếng:



- Bác sĩ Lưu.



Người đó gật đầu, liền đi vào phòng vệ sinh. Y tá cũng không để ý, liền đi vào phòng trực ban, bác sĩ vừa đi vào phòng vệ sinh nay lại xuất hiện ở hành lang, đi đến phòng bệnh nặng, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.



Trong phòng giám sát bệnh nhân nặng, có năm sáu bệnh nhân, đều là những người vừa được mổ ngày hôm nay, giữ lại hai mươi tư giờ để theo dõi.



Thầy thuốc vừa đi, vừa nhìn tấm biển trên đầu giường, ánh mắt nhìn vào hai chữ Dương Mễ, dừng trước chiếc giường thứ ba.



Cái tay luôn để vào trong túi, chậm rãi rút ra, trong tay chính là một khẩu súng nhỏ không phát ra tiếng.



Duỗi súng qua, nhằm vào đầu của bệnh nhân, đang chuẩn bị nổ súng:



- Không được động đậy!



Người trên giường đột nhiên xoay lại, khóa miệng tối om liền nhằm đúng vào bác sĩ, cùng lúc đó bốn chiếc giường bên cạnh, đột nhiên có bốn gã thanh niên nhảy lên.



Những người này trong tay đều có súng, bốn người dường như đồng thời, đứng dậy từ trên giường, cùng nhảy về phía bác sĩ.



Bác sĩ hơi sửng sốt, đang muốn tháo chạy, một luồng điện chạy qua, chỉ cảm thấy một luồng điện từ cổ truyền đến toàn thân, gã liền gầm vang một tiếng, nằm thẳng đờ trên sàn.



Bốn người vỗ tay, ném cái mũ trên đầu đi, tiểu Tứ mắng một câu:



- Chút bản lĩnh này cũng đòi làm sát thủ sao?



Y vẫy tay:



- Dẫn đi.