Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 121 : Băng băng và hiểu hiên

Ngày đăng: 17:13 30/04/20


Mấy ngày nay tâm trạng Lưu Hiểu Hiên rất trống trải, dẫn chương trình đã lâu như vậy mà nói thay là thay, không có bất cứ lý do gì, cũng chẳng có bất cứ sự thuơng lượng nào.



Tâm trạng đột nhiên mất đi chuơng trình của mình giống như là tâm trạng của đứa trẻ không chốn dung thân, trong lòng chẳng một chút yên ổn. Tâm trạng của cô cứ phiêu như vậy, mãi cũng không tìm thấy điểm dừng.



Hai năm truớc, cô vì muốn vượt qua hàng ngàn hàng vạn nhân tài ưu tú khác mà trổ hết tài năng của mình, cô đã phải nỗ lực nỗ lực rất nhiều, mới có được thành quả ngày hôm nay. Nhưng bây giờ, Giám đốc đài truyền hình nói một câu, đã ngay lập tức bỏ đi chuơng trình của cô, hơn nữa lại chẳng có sự sắp xếp nào nữa.



Cảm thấy mình như bị vứt xó rồi? Lưu Hiểu Hiên trong lòng trống trải, không có phương hướng.



Lưu Hiểu Hiên biết rõ rằng, đây là kết cục của tội làm mếch lòng Chu Đỉnh Thiên. Người ta đường đường là con trai ruột của Ủy viên hành chính (rốt cuộc có phải là con ruột hay không, cũng chẳng có ai đi chứng minh, chắc chỉ có mẹ y mới biết)



Không cần đến ngài Ủy viên phải đích thân ra tay, mà chỉ cần một cú điện thoại của Chu Đỉnh Thiên thôi là đã đủ để cô phải chịu hậu quả.



Hơn nửa năm nay, Chu Đỉnh Thiên không biết đã hẹn cô bao nhiêu lần, nhưng Lưu Hiểu Hiên chưa từng cho anh ta một cơ hội nào. Lần này ở Thông Thành lại nhìn thấy cô ở cùng Trương Nhất Phàm, ghen tuông quá, liền muợn cớ ra tay với cô.



Theo lời của Chu Đỉnh Thiên, nếu hắn cứng rắn thì Lưu Hiểu Hiên tuyệt đối không thể phản kháng. Nhưng gã cũng không muốn Lưu Hiểu Hiên ngoan ngoãn, tự nguyện cởi quần áo, đi lên giường của hắn.



Những lời này vốn là của Chu Đỉnh Thiên nói với người khác, có người truyền đến tai Hiểu Hiên. Nhưng đây cũng là suy nghĩ của Chu Đỉnh Thiên, nếu không thì người truyền lời cũng không dám to gan nói như vậy.



Thực ra, đã từng có không ít các cô gái bị Chu Đỉnh Thiên dồn đến cảnh này. Lưu Hiểu Hiên có thể tránh được, đúng là chuyện lạ. Có lẽ là do sắc đẹp của cô, khiến cho con sói Chu Đỉnh Thiên cũng phải động lòng, không nỡ ra tay ác độc mà bẻ hoa.



Lưu Hiểu Hiền bên ngoài thì có vẻ mạnh mẽ nhưng thực ra lại vô cùng mỏng manh yếu ớt, mấy hôm nay tâm trạng vẫn không tốt. Băng Băng cố ý từ Thông Thành tới, chơi với Lưu Hiểu Hiên vài ngày.



Trong mấy ngày này, Lưu Hiểu Hiên cứ luôn đắn đo suy nghĩ mãi chuyện cô cãi nhau với Trương Nhất Phàm, Băng Băng thấy vậy liền khuyên nhủ:



- Chủ tịch huyện Trương hắn không phải là loại đàn ông hay để bụng, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Tớ nghĩ anh ấy biết được thân thế của mẹ cậu rồi. Chắc chắn là có nguyên nhân nào khác.



Lưu Hiểu Hiên yếu ớt đáp:



- Tớ cũng hồ đồ thật. lại có thể không phân biệt được tốt xấu đúng sai.



Hai người đang trò chuyện thì tiếng chuông cửa vang lên, Lưu Hiểu Hiên uể oải chẳng buồn đứng lên, Băng Băng từ sô-pha nhảy dựng lên:



- Tớ đi mở cửa!



Băng Băng vừa mở cửa thì thấy một người đàn ông rất phong độ, khoảng 50 tuổi. Băng Băng không quen người này, liền hỏi:



- Chú tìm ai ạ?



Người đàn ông kia cười cười nói:



- Hiểu Hiên có ở nhà không?
- Này, rốt cuộc người ấy là ai hả?



- Chính là người lần trước cậu ngồi trên đùi, Trương Nhất Phàm!



Băng Băng lớn tiếng nói.



- Không thể nào! Hắn sao?



Lưu Hiểu Hiên ngẫm nghĩ. Trương Nhất Phàm chỉ là một Phó chủ tịch huyện nhỏ nhoi, ở Đông Lâm chẳng có số má gì đáng kể cả, sao có thể làm tên giám đốc Chúc nổi tiếng ngạo mạn sợ tè ra quần như vậy.



Băng Băng nhận ra vẻ hoài nghi của Hiểu Hiên, cười cười nói:



- Cậu nghĩ mà xem, hắn ta dám đắc tội với Chu Đỉnh Thiên, chẳng lẽ là người bình thường sao? Nếu như không có bệ đỡ, thì hắn ta làm như thế là quá lỗ mãng, cũng chẳng phải là hành động sáng suốt gì. Người như vậy hoàn toàn không đáng để kết bạn.



- Cậu nói là Chủ tịch Trương có tiền đồ?



Lưu Hiểu Hiên bình tĩnh suy xét, tên Trương Nhất Phàm điềm đạm cẩn thận, cơ bản không giống một tên hữu dũng vô mưu.



Băng Băng nói:



- Tớ chỉ nói với cậu như vậy thôi, còn chuyện khác thì cậu tự nghĩ nhé!



Trong lúc tranh cãi ban nãy, cô nhìn thấy qua chỗ cúc áo bi tuột trên ngực Hiểu Hiên một phần bộ ngực đầy đặn. Trong mắt Băng Băng hiện lên một tia kì quái. Thật không thể ngờ, con nha đầu Hiểu Hiên này lại có bộ ngực không hề nhỏ so với mình, có phải là đã từng bị đàn ông sờ qua.



Vì thế, nhân lúc Lưu Hiểu Hiên đang mải suy nghĩ, cô liền pha trò:



- Nếu thật sự là hắn giúp cậu, thì có phải cậu nên chuẩn bị lấy thân báo đáp không?



Lưu Hiểu Hiên đang buồn bực trừng mắt nhìn cô, thở dài nói:



- ôi, người có bạn trai rồi thật là khác. Bang Băng, tớ thấy cậu đã thay đổi nhiều. Đúng là phu xướng phụ tùy.



- Được rồi, không đùa với cậu nữa, đi trang điểm đi! Để còn đi ghi hình!



Băng Băng đứng dậy, đi vào toilet. Lưu Hiểu Hiên ở đó lo lắng, cân nhắc không biết có nên gọi điện cảm ơn Trương Nhất Phàm một câu không.



Tuy rằng Băng Băng không tiết lộ chi tiết về Trương Nhất Phàm, nhưng cô vẫn luôn nhạy bén cảm giác được thân thế của Trương Nhất Phàm không đơn giản. Không biết vì sao, nghĩ mãi, nghĩ mãi, bất giác nghĩ đến cảnh cô không cẩn thận ngã vào lòng Trương Nhất Phàm tại buổi tiệc đính hôn của Băng Băng.



Ngồi trên đùi Trương Nhất Phàm trong nháy mắt, nhưng Lưu Hiểu Hiên cảm thấy mình dường như bị tan chảy.