Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1228 : Tao khinh!

Ngày đăng: 17:28 30/04/20


Không hổ là hai đặc công cấp cao, hai người vừa nổ súng vừa né tránh, đạn xoẹt qua tai, chỉ cách có một khoảng nhỏ nữa. Nhưng hai người mặt không biến sắc tim không nhảy, lăn ngay tại chỗ, và liên tục nổ súng.



Thở phù- đạn bay vào tường, hiện lên một vết đạn rõ ràng.



Chỗ cầu thang, đột nhiên xuất hienejba đặc công có súng, hai người da trắng một người da đen, những người này xông đến, liền chĩa súng, nhắm vào tiểu Tứ đang giao chiến ở dưới đất.



Phía sau truyền đến tiếng gió, hai người cùng đội với tiểu Tứ đi đến, hai người nhìn nhau, trong tay phi ra một con dao. Haicon dao quân dụng, phá gió bay đến, xoẹt – con dao lóe lên, hain cùng nhảy lên, cùng đá về phía đối phương.



Ba tên lính đặc công Mỹ nghe thấy tiếng gió, liền quay lại, chỉ có điều bọn họ không ngờ rằng, ánh sáng lạnh đến trước, con dao găm cắm vào cái tay mà bọn họ đang cầm súng. Trên lầu truyền đi hai tiếng kêu thảm, súng của đặc công rơi trên mặt đất.



Người da đen còn lại luống cuống một hồi, lúc gã giơ súng, hai cái chân đồng thời bay đến, một trái một phải đá trúng mặt gã. Tên đặc công da đen này dưới sự tấn công mạnh mẽ của hai người, đã bị vặn vẹo nghiêm trọng, trở nên vô cùng khác thường.



Sau khi hai người rơi xuống đất, tên đặc công da đen này liền giống như một quả bóng mất hết khí, ngã xuống đất mềm oặt.



- Tao khinh



Hai tên bị dao găm làm bị thương, mắng một câu, cùng xoay người, triển khai đánh hai thành viên này.



Trương Tuyết Phong dẫn bốn người ở tổ nhỏ, nhanh chóng chạy đến lầu số một.



Steive và sáu gã đặc công đang ở trong tòa nhà này, lúc vừa liên hệ với Martin, nói đã có một đội viên bị đánh choáng váng, hiện tại không rõ sống chết. Bốn người bọn họ đang đánh nhau với đặc công Trung Quốc.



Steive quát:



- Khốn kiếp, đáng chết!



Sau khi mắng một câu, gã liền nói một cách hung hăng, xử lý bọn chúng cho tôi.



Sau đó gã ngắt kết nối, hướng về người cầm súng da đen nói:



- Gọi mấy người Lào đi đối phó với bọn họ! Rút lui



Năm tên đặc công, không ngờ không đối phó được bốn người, diều này nói lên được sự khác biệt của thực lực hai bên. Lũ ngu ngốc đáng chết này, không ngờ lại so quyền cước với người ta. Xem ra mình đã xem thường bọn đặc công Trung Quốc rồi.



Steive rất rõ mục đích của hành động lần này, không phải là đấu võ với Trung Quốc. Mà là tìm được văn kiện tuyệt mật trong tay Makaroff để tiêu hủy. Do đó, gã hạ lệnh, lập tức rút lui.



Để đám người Lào kia quấn lấy bọn họ, sau đó mình dẫn đội của mình, tiếp tục tìm kiếm tung tích của tàu sân bay.



Những người Lào ẩn nấp sẵn dưới lầu nhận được mệnh lệnh, mau chóng chui ra, đã xếp thành một đội ngũ hùng mạnh rất nhanh.



Trương Tuyết Phong dẫn theo vài người lên tầng mười sáu, có người hô lên:




Jimi mắng một câu, lại hét lên:



- Martin, anh còn sống không?



Martin ở trong phòng trả lời:



- Tôi bị thương rofoim Jimi, lũ Trung Quốc này quá lợi hại.



- Khốn kiếp



Năm người, đã có ba người bị thương, trong đó có một người bất tỉnh nhân sự, cũng không biết là sống hay chết. Jimi nhìn thấy tiểu Thất đang nhảy vào mình, liền lăn một vòng, nhặt khẩu súng trên mặt đất để sau lưng. Thở phù – Tiểu Thất lánh một chút, nấp sau vách tường.



Tiểu Tứ ghìm súng đang chuẩn bị xông đến:



- Phù phù



Martin ở đối diện nả một phát đạn, hiện tại gã giống như Martin, đã bị đối phương chặn trong phòng, không ai ra được.



Cửa cầu thang, đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, mười mấy người Lào giơ đao xông đến.



Tiểu Thất nhìn thấy, Martin hô một tiếng:



- Không xong rồi, một đám người Lào đang đi đến!



Trương Tuyết Phong cũng nhận được tin này, đội viên ở tòa nhà số ba, cũng cung cấp tình hình như vậy. Bọn họ đang bị người Lào chặn lại. Không thoát thân được.



Mà Trương Tuyết Phong dẫn năm người, lúc đang chuẩn bị đuổi theo, lúc Steive đang dẫn mấy người vào cửa cầu thang, năm người xông vào. Dưới lầu đột nhiên có một đám người Lào xông ra.



Trúng kế rồi!



Ba tổ nhỏ, đều bị người Lào cuốn lấy, không thể nào phân thân được.



Hơn nữa đám người Lào này lại rất ngốc, mười mấy người cầm đao, giống như thủy triều xông tới.



- Đồ ngốc, mấy bọn ngốc này, lại trở thành đầy tớ cho người Mỹ một lần nữa.



Trương Tuyết Phong mắng một câu, thốt ra một câu từ trong miêng:



- Giết.