Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1230 : Rút lui
Ngày đăng: 17:28 30/04/20
Hai gã đặc công da đen xông lên ghìm súng, Trương Nhất Phong lia khẩu súng bắn lia lịa, bòm bòm… viên đạn bay ra từ nòng súng, lóe lên từng tia sáng. Hai gã đặc công da đen lập tức lui trở về, ra hiệu cho người phía sau, phân công nhau đánh bọc sườn. Vài người ở phía sau nhanh chóng tản ra, chia làm hai tiểu đội, chuẩn bị súng từ phía sau rồi xông lên.
Cuối cùng cứu Lệ Na, Tiểu Tứ nói với cô vài câu, cũng không thể trấn an Lệ Na khỏi hoảng sợ, cậu ta chỉ về hướng Trương Tuyết Phong hô,
- Cô ý không hiểu tôi nói, không chịu phối hợp, phải làm sao bây giờ?
Trương Tuyết Phong nghe động tĩnh của những người ở phía dưới, đứng ở cửa canh giữ không dám lơ là.
- Gọi điện cho ông chủ, bọn họ đang ở trong bệnh viên, để cô ấy nói chuyện với người nhà.
Đúng lúc này, hai quả lựu đạn bay qua cửa sổ vào, Trương Tuyết Phong nhìn thấy hô lớn:
- Cẩn thận.
Tiểu Tứ nghe thấy, nhảy người lên, đá một cước, một quả lựu đạn bay ra ngoài, nổ tung.
Trương Tuyết Phong vồ trên mặt đất, một tay đỡ lấy lựu đạn ném về hướng Tiểu Tứ.
- Tiểu Tứ.
Đột nhiên Tiểu Tứ xoay người, bay lên không trung, đá một cước, quả lựu đạn bị anh ta đá bắn ra ngoài cửa sổ, ầm… hai quả lựu đạn nổ lần lượt ở dưới tầng.
Bòm bòm bòm bòm… có người nhân cơ hội này lên tầng, Tiểu Tứ không kịp nhặt súng, hai người nhảy lên trên sàn, bổ nhào vào Lệ Na, Lệ Na sợ tới mức run lên lăn một vòng. Viên đạn đuổi theo hai người, như hình với bóng.
Bòm bòm bòm bòm… Trương Tuyết Phong sớm đã đứng ở cửa trên, đối mặt với người ở bên ngoài, tuy rằng đánh không trúng đối phương, nhưng cũng có thể ngăn cản đối phương xông vào.
Có một khẩu súng rơi ở cửa bên cạnh, đây đúng là súng của hai gã Mỹngười Mỹ để lại. Trương Tuyết Phong muốn đi nhặt khẩu súng, định vươn tay ra, thở phù.. có người đứng ở chỗ tối bắn lén, thiếu chút nữa là bắn trúng vào tay Trương Tuyết Phong.
Lệ Na nhìn hai người đang liều mạng cứu mình, không khỏi có chút cảm tình với hai người.
Ít nhất cô không hề phản kháng, mặc cho Tiểu Tứ kéo tay cô, hai người đứng sát vào bức tường.
Đột nhiên, Lệ Na hét lên một tiếng chói tai, cô giẫm lên tay một đặc công đã chết, liền khóc la inh ỏi lên.
Đúng là một tiếng hét to, làm bại lộ hành tung của ba người. Một ngọn lửa tử phun ra trong bóng đêm, bòm bòm bòm bòm… vài viên đạn phóng tới, Tiểu Tử và Trương Tuyết Phong vứt bỏ mọi suy nghĩ, nhanh chóng kéo Lệ Na nằm sấp xuống.
Viên đạn xượt qu da đầu hai người, Trương Tuyết Phong còn tưởng hai người trúng đạn rồi, lo lắng hô lên:
- Tiểu Tứ…
- Chúng tôi không sao đâu.
Tiểu Tứ lên tiếng, kéo Lệ Na vào trong một gian phòng. Lúc ở cửa sổ, anh ta nhìn thấy mấy tên đặc công ẩn núp ở dưới lầu, đúng là có mấy đặc công, dùng hỏa lực ngăn chặn đội viên của mình. Tiểu Tứ mở chốt lựu đạn. Lại chờ ba giây rồi mới ném.
Ầm… một tiếng nổ vang lên, dưới lầu truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, đã dung hỏa lực để ngăn chặn các đội viên này, ngay lập tức che chắn lao từ phía sau tới.
Dưới lầu thấy Stevie khồng chế được cục diện, không ngờ bị vài tên đội viên tổ Thiểm Điện phá hỏng mạng lưới, ở dưới lầu ông ta hô,
- Xử lý bọn họ đi.
Lại có sau bảy tên đặc công chạy đến, cùng Trương Chính đang chuẩn bị tiếp cận đối kháng được với thành viên tổ Thiểm Điện.
Còn có ba người tìm lên đến lầu, từ một nơi bí mật gần đó theo dõi chăm chú hành động của Trương Tuyết Phong và Tiểu Tứ.
Stevie nói, đem bọn họ ra giết đi. Bởi vậy, mọi người không có băn khoăn, quyết định giết cả Lệ Na.
Đúng vào lúc đó, một đoàn xe cảnh sát từ ngoại ô dồn dập đến, hơn mười lượt xe cảnh sát lần lượt chạt tới.
Sắc mặt Stevie sắc lạnh, quyết đoán nói:
- Rút lui.