Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1240 : Món quà bí mật
Ngày đăng: 17:28 30/04/20
Trịnh Kiếm Phong về đến nhà mới nhớ Trương Nhất Phàm đưa cho ông ta một phong thư, lúc này mới mở ra.
Phát hiện một tấm thiệp giấy, vì thế ông ta vào thư phòng, mở ra.
Trịnh Kiếm Phong không biết nghĩa của những chữ này, đó là ký hiệu âm thanh. Thoạt đầu ông ta thấy đây là một bản nhạc, không hiểu hắn định làm cái gì? Trịnh Kiếm Phong không hiểu.
Tuy nhiên, ông ta phát hiện chất giấy này không giống giấy bình thường, thầm thấy lạ, đưa lên soi qua ánh đèn, cũng không phát hiện ra cái gì.
Nhưng ông ta tin Trương Nhất Phàm đưa cho ông ta không phải vật tầm thường, nhưng đây là ám hiệu gì? Trịnh Kiếm Phong nghĩ cũng không hiểu.
Đúng lúc bà xã của ông ta về, thấy phòng làm việc của chồng sáng đèn liền đến hỏi:
- Ông đọc sách à?
Trịnh Kiếm Phong lập tức vẫy vẫy tay:
- Em là giáo sư âm nhạc, hẳn là biết đây có ý nghĩa gì, mau xem giúp anh.
Bà xã của ông ta cảm thấy có chút kỳ lạ, vào phòng mới phát hiện bản nhạc này, nhưng bản nhạc này có nghĩa gì, bà cũng không biết rõ.
Vì thế cô cầm tờ giấy khổ A3 này đi đến phía trước đàn dương cầm.
Tiếng dương cầm vang lên, đó là một khúc dân ca Ukraine bay bổng. Đáng tiếc Trịnh Kiếm Phong vẫn không hiểu, ông ấy không thạo tiếng nước ngoài, tiếng Ukraine cũng không phải ngôn ngữ thông dụng trên thế giới. không ngờ làm khó hai chuyên gia này.
Bà xã ông ấy nói, tôi mang cái này đến hỏi các giáo sư ở trường. Trịnh Kiếm Phong không dám đưa những thứ này cho bà, bởi vì liên quan đến bí mật quốc gia. Vì thế ông ấy cầm lấy tờ giấy bước vào phòng gọi cho Trương Nhất Phàm, không ai nhận điện thoại.
Lúc này Trương Nhất Phàm đang cùng Thẩm Uyển Vân ôn lại chuyên cũ, nào đâu biết ông gọi điện thoại cho mình. Tìm không thấy Trương Nhất Phàm, không có được câu trả lời, Trịnh Kiếm Phong đành phải lên mạng tìm tài liệu, không nghĩ bà xã vui vẻ chạy lên.
- Em biết rồi, em biết ròi, đây là một khúc dân ca.
Trịnh Kiếm Phong nhìn cô một cách kỳ lạ, cô vừa nói gì, dân ca là sao?
Đến nội thành, đầu tiên Trương Nhất Phàm đi thăm Lý Thiên Trụ.
Thấy vẻ mặt bình thản của Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm dường như thấy xa cách mấy thế kỷ, đột nhiên không hiểu có chuyện gì xảy ra.
Đằng Phi và Trương Tuyết Phong, Đường Vũ chờ dưới tầng đợi Trương Nhất Phàm vào nhà của Lý Thiên Trụ. Lý Thiên Trụ nhìn hắn một cách xa lạ, hơi mỉm cười:
- Nghe nói nhiệm vụ của cậu hoàn thành không tồi, cậu là người đầu tiên trong lịch sử nước ta, trong việc của bộ Quốc phòng xuất hiện một Phó chủ tịch tỉnh.
Xem ra Lý Thiên Trụ đã biết toàn bộ kế hoạch từ trước, nhưng ông ấy không nói cho hắn. Trương Nhất Phàm ngồi xuống, nói:
- Từ Ukraine về, tôi cảm giác đã sống qua một đời.
- Trở về là tốt rồi!
Lý Thiên Trụ giọng bề trên nói.
- Lần này ra nước ngoài nếu sau cậu có vào bộ ngoại giao thì đây là một vốn quý.
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Trị phần ngọn phải trị tận gốc, công tác ngoại giao thì phải làm từ gốc. Một quốc gia muốn hùng mạnh thì dân phải mạnh, nhất định phải tự mình làm ên, chỉ có thể xây dựng kinh tế mạnh, xây dựng đất nước mạnh dân giàu chúng ta mới có thể là đất nước hùng mạnh. Khi đất nước hùng mạnh thì công tác ngoại giao cũng dễ dàng hơn.
Đây là cảm nhận của Trương Nhất Phàm. Ở Ukraine hắn đã thấy được điều này, chính là cảm thấy đất nước không đủ hùng mạnh, cho nên không thể để người Trung Quốc ở nước ngoài có thể tự hào. Ngay cả người của đại sứ quán cũng ăn nói khép nép, dân chúng thì càng không cần phải nói.
Bởi vậy hắn vẫn cho là khi trở về nhất định phải làm một cán bộ tốt, tạo phúc cho nhân dân.
Lý Thiên Trụ cười;
- Xem ra cậu nghĩ tốt lắm, tuy nhiên, cậu có suy nghĩ này tôi rất vui.